Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực

Chương 36: Thị trấn bất tử (5)




Gió thổi, mây đen buông xuống, che khuất ánh trăng. Có vẻ như trời sắp mưa nữa. Thứ duy nhất còn có thể chiếu sáng là chiếc đèn ngoài sân. Luồng sáng trắng chiếu thẳng xuống đất, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy những hại bụt nổi trôi trong không khí.

Dương Dạ nhìn chằm chằm luồng sáng một hồi, cuối cùng sân bên cạnh cũng có tiếng động—— Cố Lương đi ra ngoài. Dương Dạ im lặng nhìn hắn đi trên phía con đường dài, sau đó đứng dậy lẳng lặng theo đuôi anh. Lúc này là 8h20 tối. Cố Lương bắt đầu từ cửa sau của tiệm quan tài, đi vòng ra con đường dài rồi đi đến nhà hàng xóm Lưu.

Hiệu trưởng Lưu sống trong khu chung cư cạnh trường trung học số 7, cùng tòa nhà với đàn chị Phong và hiệu trưởng Tra. Để đến căn chung cư này, cần phải đi ngang qua quầy thịt nướng và trường trung học số 7. Khi Cố Lương đi ngang qua quầy thịt nướng, thi thể hàng xóm Lưu đang nằm trên bàn ăn. Đối diện y là đàn chị Phong do Lý Hiểu Ngọc thủ vai, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lương, không khỏi thở dài. Anh gật đầu với cô, rồi đi thẳng về phía chung cư.

Cố Lương biết rõ, trên đường tới khu chung cư, ông chủ Mạnh đã đụng phải đàn chị Phong, dây nhất định là tình huống đã được quy định trong kịch bản. Bởi vì chỉ khi đàn chị Phong nhìn thấy ông chủ Mạnh rời đi, cô mới có thể giấu thi thể trong cửa hàng quan tài khi anh đi vắng.

10 phút sau, 8h30. Cố Lương đến trước cửa nhà hàng xóm Lưu. Trải nghiệm kịch bản lần này thực sự kỳ bí, không chỉ có người bị mất đi ký ức, mà đối với người quen cũ Tuân Phong, Cố Lương lần đầu nhìn thấy thi thể của y, rồi sau đó mới đến gặp người thật. Khi đến trước cửa nhà y, Cố Lương dừng lại một chút, sau đó bước tới gõ cửa. Anh gõ cửa ba lần, cách đều nhau, như thể anh có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.

Cửa mở ra, Cố Lương nhìn thấy Tuân Phong, chỉ là Tuân Phong lúc này lại rất khác thường. Y mặc một chiếc áo sơ mi bẩn, đôi mắt đỏ ngầu, như thể đã không ngủ trong nhiều ngày. Đồng thời, người y nồng mùi rượu như thể đang say. Vẻ ngoài luộm thuộm của y thực sự khác xa so với hình ảnh nghiêm túc, khắt khe thường thấy của một nhà tâm lý học.

"Tốt quá rồi, cậu vẫn không sao... Không, lát nữa tôi sẽ giết cậu... Đợi đã... cậu là..."- Khi Tuân Phong vừa mở miệng, từng chữ đứt quãng tuôn ra, nhưng lại có vẻ nói năng lộn xộn.

Anh đành phải vỗ vỗ vai y, "Tuân Phong, bình tĩnh nào. Đi vào rồi nói."

Bước qua sảnh, bên tay trái là nhà bếp, Cố Lương để ý thấy trên bàn bên cạnh có rượu và đậu phộng, đây là theo yêu cầu của kịch bản—— Hàng xóm Lưu lấy cớ bàn chuyện làm ăn, hẹn Cố Lương tới nói chuyện, rồi nhân cơ hội xuống tay giết anh.

Bên phải là phòng khách. Phòng khách khá bừa bộn, đặc biệt là bàn cà phê trải đầy giấy trắng, có nét chữ viết vẽ nguệch ngoạc. Cố Lương nhặt một tờ giấy lên, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, anh không khỏi cau mày. Anh nhận ra đây là nét chữ của Tuân Phong—— trong suốt thời gian điều trị kéo dài hơn nửa năm trước đây, Tuân Phong mỗi tuần đều ghi chép lại tình trạng của Cố Lương bằng nét chữ thanh thoát, đẹp mắt. Chữ viết tay của y luôn gọn gàng thẳng lối, nhưng lần này thì khác, y đã viết "Tôi đã giết Cố Lương", "Tôi đã giết Cố Lương" rất nhiều lần... Nét chữ nguệch ngoạc tới mức không thể nhận ra.

Tuân Phong đi đến trước mặt Cố Lương, nhìn những dòng này, sau đó nói: "Tôi đã tỉnh lại khoảng nửa giờ trước, lúc mới tỉnh dậy, tôi không nhớ gì cả, chỉ nhớ thiết lập của lá bài. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình đã chết một lần. Sau đó tôi đến phòng khách và nhìn thấy... nhìn thấy những dòng chữ tôi viết. Tôi còn tưởng rằng cậu đã chết thật, hoặc là bị tôi giết——"

Tuân Phong ngồi trên ghế sô pha, thở dài một hơi, "Cũng may là cậu không sao. Chỉ là tôi không thể kiềm được nên đã uống rất nhiều rượu, có hơi mất hình tượng, để cậu phải chê cười rồi."

Cố Lương không trả lời, Tuân Phong nhớ ra điều gì đó, hỏi anh: "Tối nay kịch bản yêu cầu tôi giết ông chủ Mạnh tối nay. Bây giờ cậu đã đến đây, và trước khi ta mất trí nhớ, tôi đã viết những chữ này lên tờ giấy trắng, vậy nên cậu là ông chủ Mạnh, còn tôi... tôi đã giết cậu hôm qua? Và hôm nay tôi lại phải giết cậu một lần nữa?"

Cố Lương chỉ nói: "Anh không giết tôi, là hàng xóm Lưu giết ông chủ Mạnh."

Tuân Phong không lên tiếng, thấy y không nhúc nhích, Cố Lương đi đến nhà bếp, ngồi xuống, tự rót cho mình một ly vang đỏ, nhấp một ngụm rượu, nói: "Không phải cũng sắp đến giờ rồi sao? Hãy mau ra tay đi."

Tuân Phong đứng dậy khỏi ghế sofa, đi theo Cố Lương vào nhà bếp, ngồi đối diện anh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh, "Tôi không thể nào ra tay với cậu được."

"Tôi biết ngoài đời anh là bác sĩ của tôi. Bác sĩ chữa bệnh cứu người, không gây hại cho người khác. Nhưng hiện tại chúng ta đang ở trong trò chơi——"

"Ở đâu cũng vậy thôi!"

Đây là lần thứ hai kể từ sau sự cố rơi xuống nước lần trước, chỉ trong một thời gian ngắn mà Cố Lương đã bị Tuân Phong làm cho bất ngờ. Các chuyên viên tâm lý, giống như y, phần lớn thường tỏ ra bình tĩnh và tự chủ, nên một Tuân Phong như vậy thật sự rất hiếm thấy. Nhưng ngẫm lại, ai cũng là người thường. Đến một thế giới trò chơi không gì có thể giải thích được như này, hoàn toàn có thể cởi bỏ lớp thân phận xã hội đã trói buộc mình trước đây nên mọi người không cần phải giả tạo nữa, vậy thì sao Tuân Phong lại không được bộc lộ cảm xúc thực sự của mình chứ?

Tuân Phong không uống rượu đỏ mà rót cho mình một ly rượu trắng, uống một ngụm lớn. Một lúc sau, Tuân Phong đặt ly rượu xuống, ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Cố Lương, "Thử đặt mình vào vị trí của tôi, nếu là cậu, liệu cậu có thể lấy cà vạt thắt chết tôi không? Cậu có còn nhớ hội chứng PTSD của mình là từ đâu ra không?"

Cố Lương: "...Xin lỗi anh"

"Cậu không cần phải xin lỗi tôi"- Tuân Phong khẽ cau mày, nói tiếp: "Cậu là bệnh nhân của tôi, cho nên tôi phải có trách nhiệm với cậu."

Cố Lương cau mày, vẻ mặt bất lực. Điều này khiến Tuân Phong nhớ lại hành động lo lắng của mình khi Cố Lương rơi xuống nước, và mỗi lời y nói với Dương Dạ đều thể hiện cho hắn thấy Cố Lương là một kẻ điên. Những lời nói đó tuy là vô ý nhưng thực sự đã xuyên thẳng qua tim Cố Lương. Y nói: "Xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nghĩ... tôi không biết làm sao để hoà hợp với cậu nếu chúng ta không còn là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân."

Cố Lương không hiểu, "Tôi nghĩ chúng ta đã là bạn bè."

"Cậu nghĩ tôi là bạn sao?"- Tuân Phong có vẻ nhẹ nhõm nhưng cũng có chút tiếc nuối. Nhìn kỹ, dưới ánh đèn, ánh mắt y nhìn Cố Lương có vẻ mê mẩn. Cố Lương thì tỏ ra không quá quan tâm, chỉ nói: "Tôi không hiểu lắm mục đích câu hỏi của anh.Tôi tưởng rằng, sau khi kết thúc điều trị, việc chúng ta có liên lạc với nhau cũng không phải là vi phạm trong ngành của anh chứ? Hay là định nghĩa bạn bè của anh cao cấp hơn? Anh không coi tôi là bạn bè sao?"

Tuân Phong thực sự gật đầu: "Ừm, nếu tôi nói tôi không coi cậu là bạn thì sao?"

Cố Lương kinh ngạc: "Anh không coi tôi là bạn? Vậy anh coi tôi là gì? Đối tượng nghiên cứu?"

Tuân Phong cười bất lực, ngẩng đầu lên uống nửa ly rượu, sau đó nhìn Cố Lương. Cố Lương vẫn lặng lẽ ngồi đó, như thể dù trời có sập xuống thì biểu cảm anh vẫn như vậy. Anh như thế này, giống hệt như khi anh đến chỗ Tuân Phong mỗi chiều thứ năm để điều trị, trong hơn nửa năm.

Một người đàn ông như vậy khiến Tuân Phong rất ấn tượng. Bởi dường như chỉ trong quá trình chẩn đoán và điều trị, Tuân Phong mới có thể cảm thấy Cố Lương hoàn toàn tin tưởng bản thân và tin tưởng chính mình. Lúc đó Cố Lương rất mong manh và yếu đuối, là bệnh nhân đặc biệt của y. Tựa như—— đá lở, sông chảy ngược, thiên hà đâm xuống đất... thì tất cả mọi người đều bỏ chạy, chỉ có Cố Lương vẫn đứng lặng yên, dù thế giới có huy hoàng hay diệt vong cũng không liên quan gì đến anh. Anh không cố ý tìm đến cái chết, nhưng cũng không có ham muốn sống đặc biệt mãnh liệt. Chỉ có y mới có thể xuất hiện trước mặt anh và cứu lấy anh. Cảm giác thỏa mãn khi được cần đến tuyệt vời đến khó diễn tả.

Chỉ là khi điều trị xong thì mọi chuyện cũng kết thúc. Rất lâu sau đó, dù Tuân Phong có chữa trị bao nhiêu bệnh nhân, y cũng không còn tìm được cảm giác thỏa mãn này nữa, như thể bản thân y đang bị bệnh vậy. Cho nên Tuân Phong hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Cố Lương không bình thường, từ lâu đã vượt qua ranh giới giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Có một số chuyện, khi đang điều trị cho em, tôi không thể nghĩ đến, đó là điều vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Sau khi điều trị kết thúc, cũng phải mất một khoảng thời gian tôi mới nhận ra được tình cảm thực sự của mình dành cho em, vì vậy tôi không nói gì cả. Nhưng nếu bây giờ tôi không nói gì thì có lẽ tôi sẽ không có cơ hội nữa. Khi phải nghĩ đến việc chính tay tôi sẽ giết em hôm nay, tôi... Cứ coi như tôi là một kẻ nhu nhược đi. Dù gì sau một thời gian, em cũng sẽ quên hết tất cả."

Cố Lương nghe vậy, mí mắt rũ xuống, giơ tay cầm ly rượu trước mặt, thoạt nhìn tư thế có vẻ nhàn nhã. Nhưng những đường nét từ vai đến cẳng tay của anh lại căng chặt rõ rệt, rõ ràng anh có phần dè dặt. Tuân Phong đều nhìn ra những điều này, y cười chua chát rồi nói tiếp: "Khi tôi nói ra những điều này, em có hiểu ý tôi không?"

Cố Lương không nói gì. Tuân Phong cuối cùng cũng nói thẳng: "Cố Lương, tôi thích em, là ở phương diện tình yêu."

Một lúc sau, Cố Lương bình tĩnh đáp: "Tôi hiểu ý của anh. Nhưng tôi không hiểu tại sao."

Tuân Phong nói: "Bởi vì em rất tốt. Em không nhận ra em tốt đến mức nào."

Có lẽ là do hiệu quả cách âm của căn hộ mẫu trong kịch bản không tốt, nên ngay bên ngoài cánh cửa khép hờ trên hành lang tối tăm, Dương Dạ, người đi theo Cố Lương, đã nghe thấy hết mọi chuyện. Hắn nén thở, trong lúc nhất thời, không biết vì sao, hắn cảm thấy mình có lẽ còn lo lắng hơn cả Tuân Phong.

-

Tuân Phong luôn nhớ mãi lần đầu tiên gặp Cố Lương. Y ngồi trong phòng tư vấn chờ anh. Cố Lương đến đúng giờ, gõ cửa ba lần cách đều nhau. Anh khoác một chiếc áo gió màu nâu nhạt, đồng tử màu nâu hiếm thấy, sống mũi cao và hốc mắt sâu. Người có vẻ ngoài như vậy khi nhìn một người chăm chú, sẽ luôn khiến người ta cảm thấy anh ta rất chân thành và tình cảm. Đáng tiếc khuôn mặt tái nhợt cùng tính tình lãnh đạm xa cách của anh đã đánh tan cảm giác này.

"Anh có thể cho tôi biết lý do anh muốn đến tìm tôi tư vấn không? Anh đang gặp phải những vấn đề gì?"

"Tôi có tội. Tôi đã hạt chết hai người."

"Anh đã hại ai?"- Cây bút trong bàn tay phải của Tuân Phong trong nháy mắt đâm xuyên qua trang giấy, đầu bút suýt chút nữa đã gãy.

Cố Lương chậm rãi nói: "Hai người. Một người là mẹ tôi. Người còn lại là mẹ của một cô bé."

...

Lúc này, Tuân Phong lại rót cho mình một ly rượu nữa, đề cập chuyện này với Cố Lương, "Tôi không biết tại sao, lần đầu tiên tôi trò chuyện với em, tôi cảm thấy rất đau khổ. Điều này rất không chuyên nghiệp đối với một chuyên viên tâm lý. Bởi vì bệnh nhân nào cũng đáng được cảm thông, nhưng—— "

Cố Lương ngắt lời y: "Đồng cảm với ai đó và muốn chăm sóc ai đó không có nghĩa là anh thích họ."

Tuân Phong bất lực cười: "Đúng vậy, lúc đầu tôi đã rất hoang mang, hoang mang về tình cảm mình dành cho em, hoang mang về xu hướng tính dục của mình... Nhưng bây giờ, tôi đã nhận ra. Tôi chỉ muốn nói cho em biết tình cảm của mình thôi. Tôi không mong đợi điều gì cả."

Cố Lương ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Tuân Phong, "Tuân Phong, anh là bác sĩ của tôi. Và chính vì anh biết tôi đã làm những chuyện tồi tệ như thế nào, anh càng không nên có tình cảm như vậy với tôi. Một người như tôi, không xứng đáng được người khác yêu thích."

Cố Lương không quan tâm đến vấn đề giới tính, cũng không lo lắng bây giờ có phải là lúc thích hợp để nói chuyện này hay không. Anh ấy dường như chỉ đơn giản nghĩ rằng người như anh ấy không xứng đáng với bất kỳ ai.

Tuân Phong đưa tay xoa xoa lông mày, "Cố Lương, tôi đã nói em tự hạ thấp bản thân như vậy chỉ vì em..."

"Ừm, vì tôi tự ti. Anh đã phân tích cho tôi nghe rồi, nhìn tôi trông có vẻ cao ngạo, nhưng thực chất bên trong tôi rất tự ti."- Cố Lương cười tự giễu, "Anh còn nói chuyện này phần lớn là do gia đình hay gì đó."

Tuân Phong hít một hơi rồi thở dài: "Dù là tự ti hay cao ngạo... hay em cứ cho rằng mình không đáng được tha thứ cũng được, nhưng em không nghĩ rằng, sau khi tôi biết tất cả mọi chuyện về em, mà vẫn thích em, thì tình cảm này không phải càng chân thành hơn sao?"

Cố Lương lắc đầu: "Không. Tôi chỉ nghĩ thần kinh anh có vấn đề."

Tuân Phong: "..."

Lúc Cố Lương đang nói chuyện, Tuân Phong vẫn nhìn anh. Y biết những lời này của Cố Lương không hề có ý xúc phạm.

Khi Cố Lương nói lời này, anh quả thật không phải đang công kích Tuân Phong, mà ngược lại, vẻ mặt anh rất nghiêm túc. Bởi vì anh thật sự cảm thấy Tuân Phong có gì đó không ổn, anh đang giúp y phân tích vấn đề. Cố Lương nói: "Thông thường, khi một người có tình cảm với một người vô cùng kém cỏi, thì một là do dư thừa lòng thương hại, hai là do tâm lý bù đắp chi phối. Chưa bàn đến những việc tôi đã làm, tôi vừa không đẹp trai, tính cách lại không tốt. Vậy nên chắc hẳn anh có vấn đề ở đâu đó rồi."

Tuân Phong: "..."

Dương Dạ ngoài cửa: "..."

Tuân Phong cười khổ, mặt đỏ bừng vì rượu. Y duỗi tay ra, dùng lòng bàn tay xoa xoa má: "Tóm lại thì Cố Lương em thật sự không có chút tình cảm nào với tôi phải không? Tôi căn bản không có cơ hội?"

Cố Lương quả quyết trả lời: "Không có. Tôi chưa từng nghĩ tới."

Vậy là tốt rồi. Ít nhất lời từ chối cũng đã rõ ràng. Người như Cố Lương thậm chí còn không biết nói "Tuy anh rất tốt, nhưng chúng ta không hợp.", mà thay vào đó là thẳng thừng từ chối. Tuân Phong thậm chí còn chưa được phát thẻ người tốt, nhưng thời gian không đợi một ai, lá bài bắt đầu rung lên. Cố Lương bình tĩnh nhìn Tuân Phong, "Nó nhắc nhở anh đã đến lúc phải ra tay với tôi rồi."

Nghe vậy Tuân Phong tháo cả vạt trên người, vật được sắp xếp làm hung khí giết người lần này. Một lúc sau, y cầm cà vạt đi tới phía sau Cố Lương, cúi đầu nói gì đó với anh. Nhìn qua như Cố Lương đang rất chăm chú lắng nghe, như thể không nhận ra trên cổ mình có thêm một chiếc cà vạt.

Theo kịch bản, việc kinh doanh quan tài của ông chủ Mạnh tụt dốc không phanh là do tin đồn thất thiệt mà hiệu trưởng Tra tung ra. Hàng xóm Lưu mời ông chủ Mạnh đến đây với danh nghĩa bàn chuyện làm ăn. Cố Lương cũng không bàn bạc chuyện làm ăn với Tuân Phong như kịch bản yêu cầu mà chỉ hỏi y: "Nhân tiện, động cơ giết ông chủ Mạnh của hàng xóm Lưu là gì?"

Tuân Phong kể: "Trong một lần trò chuyện với ông chủ Mạnh, hàng xóm Lưu có thổ lộ mình thích đàn chị Phong. Ông chủ Mạnh cười nhạo hắn, nói hắn còn không bằng ăn mày Đinh. Hàng xóm Lưu ghi thù và muốn giết anh ta để trút giận."

"Hiểu rồi. Hãy làm đi."

"Thật sự nghĩ tôi sẽ ra tay với em thật à?"

Cố Lương ngồi trên ghế, Tuân Phong đứng sau ghế, ngả người về phía trước, hai tay vòng qua cổ Cố Lương. Khi y nói những lời cuối cùng, đôi môi gần như áp sát tai anh. Hai người trông như cặp tình nhân đang quấn lấy nhau. Mặc dù vậy, Tuân Phong có thể lấy mạng Cố Lương bất cứ lúc nào. Lúc này, Dương Dạ, người ở ngoài cửa đã chứng kiến hết tất cả, rốt cuộc cũng đá tung cửa xông vào.

"Tuân Phong, anh thả Cố Lương ra. Chúng ta còn chưa biết người chết là ai, anh có thể sẽ giết chết anh ta thật đó!"

Tuân Phong quay đầu lại, trong mắt thoáng kinh ngạc, rồi lại bình tĩnh như cũ. Y hỏi Dương Dạ: "Cậu muốn làm gì?"

Dương Dạ trả lời ngắn gọn: "Đốt lửa thiêu rụi nơi này."

Lúc này lá bài của Dương Dạ và Tuân Phong đồng thời rung lên thông báo: "Nhắc lại kịch bản—— Hàng xóm Lưu lấy cớ bàn chuyện làm ăn mở tiệc chiêu đãi ông chủ Mạnh. Vì vậy ông chủ Vương của tiệm vải liệm có mặt ở đây là không đáp ứng yêu cầu của kịch bản, mời đi ngay lập tức. Hàng xóm Lưu cũng phải hành động theo kịch bản, nếu không cả hai người sẽ phải nhận hình phạt vi phạm."

Cố Lương thắc mắc nhìn Dương Dạ, không biết hắn đã tới từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu. Nhưng Cố Lương rất nhanh liền nhận ra, hắn nhất định đã nghe thấy hết thảy. Nếu Dương Dạ xuất hiện ở đây là vi phạm quy định, thì hắn không phải tới đây thực hiện nhiệm vụ của kịch bản, mà chỉ có thể đi theo mình tới đây. Vậy nên ngay từ đầu hắn đã ở ngoài cửa, nghe được tất cả mọi chuyện. Cố Lương lúc này không còn thời gian để lo những chuyện khác, đứng phắt dậy nói với Dương Dạ: "Mau đi ra ngoài."

Hắn nhìn anh thật sâu, không nói lời nào đi thẳng vào phòng bếp. Ngồi xổm xuống, hắn mở khí ga dưới tủ bếp, cao giọng nói với Cố Lương: "Hai người đi trước đi, đồng thời đi gọi những người chơi khác trong toà nhà này luôn. Tôi sẽ cho nổ——"

"Cậu kích nổ nó kiểu gì?"

"Tôi đã được huấn luyện rồi. Đừng lo lắng"

"Dương Dạ, việc này rất nguy hiểm."

"Nếu biết có nguy hiểm thì mau rời đi đi."

Lúc này, tiếng hệ thống vắng bóng đã lâu lại vang lên: "Sau đây là thông báo về tình huống khẩn cấp: Do lỗi thao tác của người chơi, cả thị trấn sẽ bị cắt gas và điện trong một giờ. Đây cũng là vì sự an toàn của mọi người. Trước đây đã có trường hợp người chơi vi phạm quy tắc, hậu quả là bối cảnh kịch bản bị thiêu rụi trong biển lửa, vì vậy lần này chúng tôi đã nâng cấp các tiện ích an toàn ở mọi mặt, từ địa điểm kịch bản, trang phục, đạo cụ và các thiết bị khác. Nghĩa vụ của hệ thống là phòng chống cháy nổ và đảm bảo an toàn cho tất cả người chơi. Xin lỗi vì sự bất tiện này."

Dương Dạ: "..."

Cố Lương: "..."

Tuân Phong: "..."

Hai phút sau, hệ thống tiếp tục: "Ông chủ Vương tiệm vải liệm vi phạm quy tắc. Hàng xóm Lưu vị phạm quy tắc. Cả hai sẽ phải nhận hình phạt."

Sau khi kết thúc thông báo, bốn người mặc đồ đen lần lượt xuất hiện và bắt Dương Dạ, Tuân Phong đi. Cố Lương ngồi tựa lưng vào ghế, ôm trán lặng lẽ thở dài. Người mặc đồ đen thứ năm lập tức xuất hiện, nhặt cà vạt lên, thắt cổ Cố Lương...

-

Căn phòng tối om và ẩm ướt. Cố Lương tỉnh dậy trên chiếc giường cũ kỹ. Anh ngồi dậy, lấy lá bài ra nhìn, đồng hồ hiện ra đã là 9h tối ngày 7 tháng 8. Thức dậy, đầu tiên anh nhìn thấy quần áo được gấp gọn gàng trước giường. Sững sờ một lúc, anh đi vào bếp thì thấy trong thùng rác có vỏ trứng, trong tủ lạnh có tô cháo được bọc kín. Lúc này anh mới nhận ra mình đã mất trí nhớ và có thể đã chết một lần rồi.

Mình có từng ghi chú lại gì không vậy? Nghĩ tới đây, Cố Lương vội vàng ăn bát cháo rồi trở về căn phòng ngủ trên gác mái. Anh lục lọi khắp nơi và cuối cùng tìm thấy một quyển sổ nhỏ ở đầu giường. Đây vốn là một cuốn sổ ghi chép, nhưng anh lại dùng nó làm nhật ký.

"9 giờ tối ngày 7 tháng 8 (chính xác là ngày 8 tháng 8), tôi tỉnh dậy. Đây hẳn là lần đầu tiên tôi thức dậy và nhận ra rằng mình đã chết một lần..."

"10 giờ 30, tôi và Dương Dạ gặp ăn mày Đinh, thi thể của đàn chị Phong..."

"6 giờ ngày hôm sau, đồng hồ của tôi hiển thị là 6 giờ ngày 8 tháng 8. Theo dòng thời gian bình thường thì phải là 6 giờ ngày 9 tháng 8. Tôi đã giết hiệu trưởng Tra. Đây là lần thứ hai tôi đã giết anh ta."

"10 giờ, đàn chị Phong tới tìm tôi. Tôi nghe thấy nhỏ và người áo đen nói chuyện gì về công thụ đó..."

Cố Lương thấy khúc này đã gạch mấy đường, rồi quay lại ý chính: "Trong cửa hàng quan tài, chúng tôi tìm thấy thi thể của hàng xóm Lưu. Chính đàn chị Phong đã giết người đó."

"Buổi trưa, Dương Dạ mời khách. Thật ra hắn cũng mời cả bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay. Sườn non hấp gạo rang rất ngon. Ừm... cái này không liên quan gì đến vụ án cho lắm."

"Chiều nay tôi lại nhận được một nội dung mới... Cố Lương, lúc chính mình nhìn thấy quyển nhật ký này thì hãy đem đi đốt được rồi."

"Bởi vì hiện giờ tôi cơ bản đã chắc chắn mình chính là thủ phạm thực sự trong vụ án này."

"Tiếp theo, một số nội dung trong quyển nhật ký này phải đính chính lại. Điều đầu tiên, 'tôi thức dậy và nghĩ rằng mình đã chết một lần,' được sửa thành, 'lúc đó tôi đã chết hai lần rồi.'"

"Tối nay tôi sẽ đến nhà hàng xóm Lưu, anh ta chắc chắn là hung thủ sẽ giết tôi vào lúc 9 giờ. Đến lúc đó, tôi sẽ chết lần thứ ba trong kịch bản này."

"Nhưng không sao cả, tôi vẫn sẽ không chết, vì tôi là kẻ sát nhân thực sự."

"Đây là cuốn nhật ký do chính mình viết, nếu thiêu huỷ nó sẽ không bị coi là phi tang chứng cứ. Phía dưới quan tài ở giữa đại sảnh tầng một có cất giấu một thứ gì đó. Hãy mở quan tài ra rồi mọi chuyện sẽ rõ."