Kí Ước Máu

Chương 3: Quỷ Huyết




Khổng Dạ Khương ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ không kiềm chế được mà vuốt ve nó, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ phủ lên cơ thể nhỏ bé của Mộc Khuê.

Bàn tay của Mộc Khuê hơi động nhẹ có dấu hiệu của sự tỉnh lại.

Khổng Dạ Khương nhìn bàn tay đang động của Mộc Khuê, vui mừng đứng bật dậy.

Mi mắt chuyển động mở dần ra lộ ra đôi mắt hai màu đặc biệt cùng với ánh nắng hoàng hôn càng phát sáng như viên ngọc bảo.

"Khuê Khuê!?" Hắn gọi tên cô gương mặt không giấu nổi sự vui mừng.

Đầu đau như búa bổ làm Mộc Khuê nhăn mặt, cơ thể mới mấy ngày không sử dụng có vẻ đang muốn đình công với cô, trong người vẫn cảm thấy có gì đó rất khó chịu.

"Bà ngoại đâu rồi?" Mắt của Mộc Khuê đảo một lượt quanh phòng bệnh.

Chỉ nhớ mang máng cô bị Quỷ Tọa bóp cổ đến mức cả thân người tê cứng cứ thế mà ngất lịm đi.

"Ngoại vẫn khỏe đang ở nhà." Khổng Dạ Khương đỡ Mộc Khuê kê gối sau lưng để cô ngồi trên giường.

"Vậy thì tốt rồi." Mộc Khuê chỉ khẽ gật đầu.

Sau khi được bác sĩ đến khám tổng quát lần cuối. "Mọi thứ đều ổn, có thể làm thủ tục xuất viện."

Khổng Dạ Khương cảm ơn tiễn bác sĩ về.

Hắn muốn cô ở lại hết tối nay nhưng Mộc Khuê nhất quyết đòi về cho bằng được.

Chiếc phòng ngủ quen thuộc đã lâu vắng chủ, bà ngoại của Mộc Khuê ngày nào cũng dọn dẹp sạch sẽ chỉ chờ ngày cô quay về.

Khổng Dạ Khương chỉnh lại chăn, sau đó định rời đi để cô dễ ngủ hơn.

Tay của hắn bị Mộc Khuê níu lại, dịu dàng gọi hắn, "Khổng Dạ Khương..."

"Cảm ơn anh." Mộc Khuê cúi gầm mặt cố kiềm nén cảm xúc lại, mọi thứ cứ nghẹn hết ở cổ họng khó khăn lắm mới lí nhí nói ra một câu.

Hắn khẽ nâng mặt của cô lên đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Khổng Dạ Khương nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt rơi trên má cô sau đó lướt xuống đôi môi quyến luyến không muốn rời.

"Ngủ ngon."

Mộc Khuê gật đầu nhẹ rồi ngại ngùng trượt xuống gối, lấy chăn che đi gương mặt đang đỏ như trái cà chua của mình.

Hắn vẫn vậy luôn dịu dàng với cô, từng hành động làm cho cô rung động không thôi.

Bóng lưng của Khổng Dạ Khương khuất sau cánh cửa, ánh sáng từ bên ngoài cũng hẹp dần trả lại cho căn phòng một không gian tĩnh lặng.

Mộc Khuê đang dọn dẹp cuối ngày chuẩn bị tan ca, tiếng chuông cửa vang lên.

Rõ ràng nãy cô đã xoay bảng thành 'close' sao vẫn có khách đi vào. Như thường lệ lên tiếng "Xin chào quý khách, thật xin lỗi những cửa hàng đã đến giờ đóng cửa rồi ạ."

"Cô là Mộc Khuê?"

Nghe vị khách kia đang tìm mình, Mộc Khuê rửa tay vội lau lau lên chiếc tạp dề màu nâu.

"Là tôi." Trước mặt cô là một cô gái trẻ, nhưng cô ta không phải người! Cử chỉ rất bình thường không có gì là đáng sợ.

"Không biết Mộc tiểu thư đây có tiện đi với tôi đến một nơi không?" Cách xưng hô khác lạ giống như lúc mấy người ở tòa soạn gọi Khổng Dạ Khương.

"Được, đợi tôi một chút." Mộc Khuê treo tạp dề lên giá, lấy áo khoác và túi đeo, tắt đèn còn lại trong cửa hàng.

Khoảng 30 phút sau chiếc xe dừng lại ở trước cửa một biệt thự cổ theo phong cách phương Tây. Màn sương dày bao chùm mọi thứ mơ hồ không thấy rõ, từng đợt gió lành lạnh thổi qua làm Mộc Khuê bất giác rùng mình.

"Tiểu thư, tôi đã đưa Mộc tiểu thư đến rồi ạ." Cô ta cúi người cung kính rồi đi ra khỏi phòng.

Mộc Khuê đang mãi ngắm nhìn căn phòng thì chợt sững người, mắt dừng trên người cô gái đang ngồi trên ghế sofa. Loại âm khí tỏa ra từ người cô gái kia rất giống với của Khổng Dạ Khương!

Một người mang trong mình dòng máu của quỷ, đôi mắt màu đỏ thuần túy, vẻ đẹp sắc xảo đến hút hồn.

"Tôi là vị hôn thê của Khổng Dạ Khương, Trác Nghi." Môi đỏ nở một nụ cười mê hoặc, rót trà mời Mộc Khuê.

Vị hôn thê? Cô chưa từng chưa nghe Khổng Dạ Khương nói gì về chuyện này. Hắn đã có vị hôn thê rồi thì sao còn qua lại với cô?

Trác Nghi nhàn nhã thưởng thức trà, nhìn thấu được tâm tư rối bời của Mộc Khuê liền tiếp lời "Có vẻ anh ta chưa nói cho cô biết về việc này đúng không? Mộc Khuê!"

Mộc Khuê ngắm thứ chất lỏng trong tách trà sóng sánh phản chiếu lại của ánh đèn chùm.

"Nếu là chuyện của tôi với hắn ta thì chúng tôi chẳng có gì cả!" Mộc Khuê cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm đáp lại Trác Nghi.

Trác Nghi nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, bắt chéo chân, dựa vào một bên ghế chống cằm, con ngươi màu đỏ giảo hoạt liếc nhìn Mộc Khuê.

"Đúng là người của Khổng Dạ Khương, ngữ khí rất mạnh mẽ! Nhưng Mộc tiểu thư đây phải biết con người và quỷ không thể sống chung được với nhau? Sớm muộn gì cô cũng bị anh ta hút hết dương khí đến héo mòn rồi chết đi. Dạ Khương tìm cô bởi vì một phần quỷ huyết của anh ta đang ở chỗ cô mà thôi!" Trác Nghi vẫn giữ nụ cười trên môi.

"Quỷ huyết?" Mộc Khuê ngạc nhiên, Khổng Dạ Khương có quá nhiều bí mật giấu cô. Không lẽ hắn thực sự tiếp cận cô chỉ vì thứ tên quỷ huyết đó? Mộc Khuê thực sự không biết sự tồn tại của thứ này trong người mình.

"Quỷ huyết giống như trái tim của con người vậy! Lúc cô bị tai nạn vào mười năm trước, nhờ có quỷ huyết của Dạ Khương mà sống sót. Anh ấy chỉ muốn lấy lại một phần quỷ huyết trong người cô. Nhưng nếu bị lấy mất thì mạng sống của cô cũng sẽ bị nguy hiểm. Dạ Khương là quỷ, tôi cũng là quỷ, chỉ có quỷ và quỷ mới có thể hạnh phúc bên nhau thôi! Cô hiểu ý tôi chứ?" Từng cử chỉ của Trác Nghi tao nhã khí chất của một đại quỷ, không giống như đang nói dối cô.

Mộc Khuê không thể nghĩ thêm được gì có quá nhiều bất ngờ ập tới, Trác Nghi cũng đã tìm tới cô nói rõ mọi thứ đến vậy sao có thể mặt dày mà hy vọng mình có thể bên cạnh Khổng Dạ Khương nữa...

Khi tỉnh dậy Mộc Khuê đang nằm trong phòng ngủ của mình.

"Khuê Khuê, cháu tỉnh rồi. Làm bà lo lắng muốn chết cái con bé này. Đang đi làm thì bị ngất giữa đường." Bà ngoại Mộc Khuê như muốn khóc lên khi thấy cô tỉnh lại, liền đánh vào vai như đang trách cô làm bà lo lắng.

"Cháu đã khỏe rồi mà." Mộc Khuê mỉn cười, ôm trấn an bà ngoại.

Theo lời bà ngoại kể cô đã ngủ hai ngày rồi, Khổng Dạ Khương có đến thăm nhưng lại biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Đường phố Lãng Thành đêm không còn náo nhiệt nữa, trên đường chỉ còn vài chiếc xe qua lại, tiếng lá khô tiếp xúc với vỉa hè kêu lên xào xạc, gió đông đã bắt đầu thổi thời tiết cũng lạnh hơn.

Mộc Khuê cảm nhận được âm khí phát ra từ góc tối, bóng đen lướt đi. Như bị bọn chúng thôi miên, Mộc Khuê cứ vậy mà đuổi theo.

Một lúc sau khi định hình được mọi thứ thì cô đã bị dẫn đến một tòa nhà bỏ hoang đổ nát.

Bốn bề gió thổi mạnh làm cho bụi bay khắp nơi, hai mắt của Mộc Khuê cay xè nước mắt ứa ra cùng với kính áp trong rơi ra, con ngươi màu hổ phách được giấu dưới lớp kính lộ ra nổi bật trong bóng tối.

Một bóng đen lượt nhanh đến trước mặt, Mộc Khuê phản ứng theo tự nhiên một tay dơ lên trước không hiểu vì sao có một lực nào đó đẩy bóng đen kia bị văng ra sau.

Mấy bóng đen còn lấy thấy vậy liền lượt lại gần, Mộc Khuê chống tay lên hai bóng đen lộn nhào đá được một tên nằm trên mặt đất, chỉ thấy âm khí đen tản ra để lại một mảnh vải mục trên mặt đất.

Cô đụng được vào chúng? Thuận theo thế thượng phong nếu đã có thể đánh trả thì để bà đây xuất quyền karate đai đen cho bọn ma này nếm thử.

Bóng đen đuổi theo Mộc Khuê đến bức tường, cô lấy đà đạp nhảy lên tường nắm lấy cổ áo dộng thẳng một tên vào tường tiêu tan trong không khí. Vớ được cây gậy sắt Mộc Khuê thủ thế quan sát mấy bóng ma trước mặt, có gì đó cứ thu hút làm chúng lao vô tấn công cô.

Một tay chống chế bằng gậy sắt, một tay cô túm được mảnh vải ném mạnh xuống đất. Bóng ma còn lại xuyên qua người Mộc Khuê làm cô đau đớn mà quỳ xuống đất. Cố gắng áp chế tên còn lại đánh cây gậy làm bóng đen buông ra.

Cái bóng kia như hút mất dương khí trong người của Mộc Khuê, cả người đều tê lạnh, gương mặt nhăn nhó đau đơn đến nổi mồ hôi rịm trên trán từng giọt chảy xuống cổ. Hô hấp bắt đầu hỗn loạn, nhịp tim tăng cao.

Một tiếng cười quỷ dị xé toạc sự yên tĩnh ban đầu, một con quỷ nữ đi đến, khuôn mặt trắng ả sát như tờ giấy hiện lên những đường gân xanh, hốc mắt sâu hỏm vào trong, hai chiếc răng nanh của ả ta đã mọc dài quặp xuống tận cổ, trên người mặc bộ váy đỏ mái tóc đen dài lòa xòa bết dính lại với nhau. Chưa kịp sợ thì mùi xác thối bốc ra từ người ả ta làm Mộc Khuê nôn thốc nôn tháo.

Thật cô muốn hỏi ả ta đã hại bao nhiêu người rồi mà có thể hôi thối đến như vậy. Đây là lần đầu tiên cô thấy một con quỷ ác đến vậy!

Ả ác quỷ quan sát Mộc Khuê thật lâu như đang tìm kiếm thứ gì đó, nó giống như giọt nước màu đỏ tươi phát sáng từ sâu bên trong trái tim của Mộc Khuê.

Ả ta cười lên khanh khách, khuôn miệng cười rộng ra đến tận mang tai thấy được những chiếc răng mọc lộn xộn khắp khoang miệng, ngón tay dài ra thành những nanh vuốt sắc nhọn vồ về phía Mộc Khuê đang ôm ngực, nặng nề cố gắng lê cơ thể không còn chút sức lực né tránh con quỷ kia.

"Khổng Dạ Khương..." Trong đầu Mộc Khuê lúc này vô thức gọi cái tên đó...

Gậy sắt rơi va chạm với mặt sàn, cả người Mộc Khuê không kiểm soát được nữa ngã xuống...

Đột nhiên bị Khổng Dạ Khương xuất hiện cắt ngang làm động tác của ả quỷ dừng lại.

Âm khí lạnh lẽo tản ra từ người hắn như có một áp lực vô hình làm cho ả ta đề phòng lùi về sau vài bước.

Khổng Dạ Khương nhìn Mộc Khuê đang nằm thoi thóp, sắc mặt lập tức thay đổi.

Con ngươi của Khổng Dạ Khương căm phẫn chuyển thành màu đỏ thẫm trong bóng tối.

Chỉ là một con lệ quỷ mà dám đụng đến vợ của Khổng Dạ Khương đây! Đúng là chán sống rồi mà!

Vừa nhìn thấy đôi mắt màu đỏ như máu của hắn, ả quỷ quay người bỏ chạy, rất nhanh Khổng Dạ Khương đã túm lấy cổ của ả ta. Không để yên, bàn tay ả xòe ra những nanh vuốt đâm xuống phía bụng hắn, buộc Khổng Dạ Khương phải buông ả ra.

Qua hình ảnh phản chiếu lại không biết là mơ hay thật, Mộc Khuê thấy Khổng Dạ Khương đánh nhau với ả quỷ kia.

Gió lạnh thấu xương không ngừng gào thét ở trên không trung, Khổng Dạ Khương liên tục tấn công vào những điểm yếu của lệ quỷ. Hắn chỉ đang kéo dài thời gian chờ Khổng Minh đến bảo vệ Mộc Khuê ở bên dưới, nếu không việc hạ một con lệ quỷ đối với hắn còn đẽ hơn trở bàn tay.

Chỉ một lúc sau Khổng Minh đến lập kết giới để Mộc Khuê được an toàn, Khổng Dạ Khương mới hung hăng nắm chặt cổ của ả đập mạnh vào tường.

Ả biết mình không thể thoát được nữa liền nhếch miệng đang chảy máu cười cợt nhã "Nếu hôm nay ngươi giết ta thì sau này cô ta cũng sẽ chết mà thôi!"

Nghe đến đây đồng tử của Khổng Dạ Khương càng thêm u ám, tăng lực siết chặt cổ ả quỷ hơn, nụ cười cũng tắt dần đi.

"Tha mạng cho ta, sau này cái mạng này là của người. Chắc chắn ngươi sẽ phải dùng tới nó." Ả quỷ đau đớn bấu víu cánh tay của Khổng Dạ Khương, nặn ra từng chữ cầu xin.

Khổng Dạ Khương im lặng vài giây rồi thả tay ra.

Khổng Dạ Khương gầm giọng miệng phun ra một chữ "Cút!"

Cả người ả cứ thế rơi xuống ngồi bệt trên mặt đất, một tai ôm lấy cổ hô hấp khó khăn.

Cùng với gió, đôi mắt màu đỏ, răng nanh và vuốt của hắn cũng theo đó mà biến mất.

Tầm mắt của ả quỷ dõi theo người Khổng Dạ Khương dưới ánh trăng đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn khắc sâu, đôi mắt đen sâu thẳm cơ hồ không thể thấy được đáy, làn khí tỏa ra mang theo mùi vị của sự chết chóc. Cuộc giao chiến vẫn không hề tổn hao chút nào sự tuấn lãng của hắn.

Ả quỷ này đã chết từ 100 năm trước, đã tu luyện thành quỷ đối với người thường như Mộc Khuê rất khó để đối phó chưa kể cô còn bị con ma kia hút mất mấy phần dương khí trong người. Mục tiêu của con quỷ là quỷ huyết của Mộc Khuê, nếu những con quỷ tu luyện lâu năm lấy được sẽ mạnh hơn, có thể thành tinh.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Khuê đã vô tình kết nối quỷ huyết trong mình với phần còn lại Khổng Dạ Minh. Điều đó cũng có nghĩa nó đã dần bám rễ trong tim của cô, nếu bị lấy đi thì cô có thể sẽ chết.

Cảm giác đau truyền đến làm cho Mộc Khuê nhăn nhó mà tỉnh dậy. Cổ bị Khổng Dạ Khương giữ cứ thế mà hôn xuống, vị mặn và tanh của máu cứ thế xộc thẳng lên mũi của Mộc Khuê.

Cô tưởng hắn đang hôn nhưng không...không phải, là cắn lưỡi cô mới đúng!

Khổng Dạ Khương bị cô đẩy mạnh ra, động tác có hơi khựng lại, nới lỏng khoảng cách với Mộc Khuê để cô dễ thở hơn, nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay hắn trong lòng nổi lên chút đau xót.

Đầu lưỡi là một trong những điểm tích tụ dương khí nhiều nhất. Cắn giống như châm cứu để dương khí trong người được lưu thông tốt hơn.

Lúc nãy khi hắn cảm nhận được sự thay đổi của quỷ huyết liền lập tức đến, thấy Mộc Khuê bất tỉnh càng lo lắng hơn nhưng vẫn phải xử lý ả quỷ trước. Bây giờ cô đã tỉnh, Khổng Dạ Khương an tâm hơn rất nhiều, thở nhẹ một hơi rồi trở về dáng vẻ trầm tĩnh vốn có.

Mộc Khuê muốn đánh chết cái tên này! Cũng muốn hỏi hắn về chuyện vị hôn thê kia nhưng mà cả người và miệng lưỡi đều ê ẩm mặc cho hắn bế đi.

Mộc Khuê tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ.

"Aaaaaaa"

Khổng Dạ Khương đang đứng nói chuyện cùng với Khổng Minh ở sân vườn thì bị tiếng hét của Mộc Khuê làm cho giật mình, chân thon dài nhanh rảo bước về hướng về phía phòng ngủ.

Vừa mới mở cửa, Khổng Dạ Khương bị một cú tát như trời giáng, mày kiếm nhíu lại liền trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang tức giận trước mắt "Em làm gì vậy?"

Tiếng tát lớn đến mức Khổng Minh ở kế bên cũng phải đứng hình.

Từ trước đến giờ có rất nhiều người muốn tát hắn nhưng cô gái này là người đầu tiên dám thực hiện nó. Cô gái nhỏ hôm nay ăn phải gan hùm hay sao mà to gan thật!

"Khổng Dạ Khương, anh là đồ khốn nạn, đồ tra nam." Xem ra miệng lưỡi đã lành rồi, không ngừng quát mắng Khổng Dạ Khương.

Giơ tay định tát thêm anh một cái nữa thì bị anh chặn lại.

Đôi mắt dài hẹp nheo lại khó hiểu, hắn chiều cô đến hư rồi đây mà!

"Khốn nạn? Tra nam?" Khổng Dạ Khương cầm tay của Mộc Khuê, hạ thấp giọng cẩn thận nhắc lại từng chữ.

Thấy hắn không ý muốn thừa nhận, khí thế còn bức người hơn bình thường, Mộc Khuê hơi chột dạ.

"Anh đã có vị hôn thê rồi còn muốn dây dưa với tôi. Không phải anh muốn lấy lại phần quỷ huyết trong người tôi sao, được lấy đi sau đó buông tha cho tôi!" Mộc Khuê hùng hổ quát vào mặt hắn, cầm tay còn lại của hắn đặt lên chỗ quỷ huyết không chút suy nghĩ.

"Vị hôn phu? Ai nói với em chuyện này?" Nãy giờ Khổng Dạ Khương vẫn không biết lý do vì sao Mộc Khuê mới thức đã tức giận kiếm chuyện với hắn.

"Còn ai nữa là cái người tên Trác Nghi ấy!" Nói đến đây anh không còn bực mình nữa mà bật cười thành tiếng.

Khổng Minh phía sau cũng không nhịn được mà che miệng cười theo.

Thấy bọn họ cười trong lòng Mộc Khuê càng tức hơn nữa. Bị phát hiện ăn vụng rồi giờ còn dám cười cô nữa?

Mộc Khuê lấy thế chuẩn bị tung quyền karate thì đã bị Khổng Dạ Khương áp chế thuận thế vác lên vai mặc cho cô có dãy giụa thế nào đi nữa cũng không buông.

"Ai cho anh cười hả? Buông tôi ra.. buông ra... Anh không được cười tôi... Đồ tra nam!... Khổng Dạ Khương anh là đồ khốn nạn. Tôi chù anh suốt đời này cô độc đến chết..." Cái miệng nhỏ của cô gái nhỏ này đúng là nhanh nhảu mà, cả đoạn đường đi không lúc nào là cô ngừng chửi mắng hắn.

Khổng Dạ Khương nghe cô chù ẻo hắn dừng lại mấy giây, miệng chậc một tiếng "Mộc Khuê, em muốn làm góa phụ suốt đời?"

"Gì mà góa phụ chứ? Tôi có phải vợ anh đâu mà sợ?" Mộc Khuê vẫn còn rất bực bội, khẩu khí không có dấu hiệu thuyên giảm, thấy dáng vẻ vẫn điềm tĩnh cô lại càng bị chọc cho tức hơn.

Hắn thả cô xuống chưa kịp nói thì Mộc Khuê đã đụng vào người của Trác Nghi.