Bản thân Mộc Khuê là người có đôi mắt âm dương được định sẵn. Sau vụ tai nạn của bố mẹ thì lại càng phát huy hơn.
Mộc Khuê lấy đồ rồi tan làm, xuyên qua lớp cửa kính có bóng đen lướt qua, dưới đất còn kéo theo một vệt máu đen dài. Sự tò mò nổi lên cô nhanh bước mở cửa đuổi theo.
Mộc Khuê theo sát nhưng con ma kia cố tình lướt nhanh hơn kéo dãn khoảng cách. Một lúc sau do mãi mê đuổi theo, cô không cảnh giác đi vào con đường vắng vẻ. Hai bên toàn cỏ dại lác đác vài ngôi mộ gạch đơn sơ đã bạc màu.
Gió lạnh từ đâu quét qua người khiến Mộc Khuê không nhịn được mà run lên.
Bên tai chỉ còn nghe tiếng gió thổi, xung quanh không một bóng người. Trong vô thức chân Mộc Khuê vẫn bước, dưới chân cảm giác khác lạ. Lúc nhận ra thì đã đứng trước một ngôi mộ, liếc qua từng dòng chữ được điêu khắc.
Từ phía sau cánh tay thò lên, theo phản xạ cô quay đầu bị nó túm lấy bóp cổ, nhanh đến mức Mộc Khuê không kịp phản ứng lại mà chỉ ú ớ trong cổ họng. Trong vài giây, cả người Mộc Khuê cứng đờ, hai chân mền nhũn khuỵu xuống đất.
Lấy hết sức lực còn lại cố gắng kháng cự, Mộc Khuê muốn nhìn xem nó chính xác là thứ gì.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Mộc Khuê vùng vẫy hai chân đạp vào không khí, cổ họng khô khốc đau đớn thét lên.
Cơn đau buốt từ cổ truyền đến đại não, hai mắt cay xè làm rơi kính áp tròng lộ ra đôi mắt hai màu.
Con ma kia buông ra, lùi lại phía sau. Tưởng nó đã tha cho Mộc Khuê nhưng không, giơ năm ngón tay dài nhọn hoắc, chiếc mũ bị gió thổi mạnh rơi ra lộ ra cái đầu trọc lóc, hai mắt sâu lõm vào trong không khác gì đầu lâu da bọc xương.
Giọng nói của nó lanh lảnh như từ âm phủ vọng lên. "Chết đi!"
Nhanh như cắt vồ đến chỗ Mộc Khuê đang ngồi.
Gương mặt xinh đẹp cắt không còn một giọt máu, mồ hôi chảy đọng lại trên trán bắt đầu chảy xuống.
Cô lực bất tòng tâm, hai mắt nhắm nghiền, tay bấu chặt vào mấy cây cỏ đón chờ cái chết.
Một tiếng vụt bên tai, có thứ gì đó rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Mộc Khuê che chắn cho cô. Âm khí quen thuộc này... là của Khổng Dạ Khương!
"Khôn hồn thì biến đi chỗ khác, nếu không đừng trách sao ông đây không khách khí." Giọng nói lạnh lùng có chút cao ngạo của hắn vang lên. Một tay giữ lấy bàn tay đầy những móng vuốt dài đang lao về phía của Mộc Khuê.
Con ma vừa nhìn thấy Khổng Dạ Khương không do dự, lập tức tan biến trong không khí.
Cũng may hắn đến kịp.
Sau khi bố mẹ Mộc Khuê mất, phong ấn âm khí và đôi mắt âm dương cũng bị mở ra thu hút đám ma quỷ.
Cô giữ nguyên tư thế không lên tiếng, vai vẫn run run lên vì sợ.
Gương mặt người đàn ông dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, đẹp đến mức không chân thực.
Mộc Khuê nằm im trong lòng hắn, nội tâm thiếu nữ chợt giao động.
"Hôm nay ngày trăng non nên mấy con ma mạnh hơn những ngày khác trong tháng. Lúc nãy là do chúng thấy em có thể nhìn được chúng nên con ma đó mới dụ em vào bãi tha ma." Khổng Dạ Khương chậm rãi giải thích cho cô.
"Ừ." Dù Mộc Khuê đã gặp rất nhiều ma quỷ hằng ngày nhưng đây có lẽ là lần đầu mà cô bị như vậy.
"Đi được không?" Tới trước cổng nhà, bên trong nhà vẫn còn sáng đèn chắc bà đang đợi cô về. Hắn hỏi trước, thấy cô gật đầu rồi mới đặt xuống để Mộc Khuê tự đứng.
Một lúc sau thấy đèn phòng cô đã tắt, Khổng Dạ Khương mới lẻn vào trong kiểm tra xem tình hình.
Căn phòng ngủ yên tĩnh, mờ lờ trong bóng tối bỗng nhiên miệng Mộc Khuê bắt đầu mấp máy nói gì đó không rõ, tay nắm chặt vào chăn, mồ hôi rịm trên trán.
"Đừng mà... đừng lại gần tôi."
"Mộc Khuê! Tỉnh dậy." Hắn vội nắm lấy bàn tay đang nắm chặt mền của Mộc Khuê, lay lay người cô.
Khoảng một phút sau khi Mộc Khuê choàng tỉnh, trước mặt là gương mặt đẹp trai của Khổng Dạ Khương. Hắn ngồi một bên để cô tựa vào trong lòng, tay tùy ý để mặc cho cô bấu víu.
Mộc Khuê đã quen dần với sự thoắt ẩn thoắt hiện của hắn nên không bị dọa sợ nữa.
Giấc mơ lúc nhỏ khi chiếc xe bị lao xuống vực, Mộc Khuê ngồi bên trong xe có thi thể của bố mẹ mình. Cô cố gắng gọi họ tỉnh dậy. Bên ngoài xe có rất nhiều vong hồn bao vây, tiếng chúng cào vào cửa kính khiến cho cô sợ hãi run lên bần bật.
Trong tâm trí của đứa bé tám tuổi ngây thơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến bây giờ cô vẫn tự hỏi vì sao bản thân phải trải qua những chuyện như vậy?
Mộc Khuê ngửi mùi hương dễ chịu từ Khổng Dạ Khương một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Trời tháng tám có mưa, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại nên Mộc Khuê xin chủ tiệm cho về sớm, tiện ghé qua chợ mua thêm chút đồ ăn về nấu ăn sinh nhật.
Cô định mời tên biến thái Khổng Dạ Khương tham gia cùng nhưng đã mấy ngày hôm nay không thấy tung tích của hắn đâu. Bình thường Mộc Khuê cũng không quá thân thiết với người bạn nào, cuộc sống chỉ xoay quanh việc đi học, làm thêm và về nhà với ngoại, dạo gần đây còn có thêm Khổng Dạ Khương nữa...
Về đến nhà, Mộc Khuê nhìn vào trong không, trời đã bắt đầu tối vẫn không thấy ngoại bật đèn.
"Ngoại ơi." Cô mò mẫm đến công tắc đèn lên rồi bước vào nhà bếp tìm hình dáng người bà của mình.
Không có ai cả, ngoại cô đã đi đâu rồi?
Mộc Khuê vội chạy vào phòng của ngoại, thấy có mấy đồ đạc rơi rải trên sàn như có cuộc giằng co đã xảy ra ở đây. Cô nhặt từng thứ lên gọi bà nhưng đáp lại cô là khoảng không vô định.
Mộc Khuê hỏi thăm những người hàng xóm quanh khu, đến những nơi bà vẫn hay đi nhưng không một ai thấy bà ngoài.
Trở về nhà thì trời đã nắng hoàn toàn, đường phố đã dần sáng đèn
Căn nhà nhỏ ấm cúng thường ngày giờ lại trống trải hiu quạnh đến lạ.
Mộc Khuê mơ hồ không biết bản thân phải làm gì, cầm tấm hình hình của bà trên tay ngắm nó thật lâu, nước mắt không biết từ bao giờ đã chảy xuống. Bà ngoại là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, đột nhiên biến mất không để lại lời nhắn gì.
"Sao lại khóc rồi?" Giọng nói trầm ổn của Khổng Dạ Khương bên tai của Mộc Khuê.
Cô vội lau đi nước mắt, nhấc đôi mắt ướt đẫm nước nhìn hắn. Mộc Khuê không hiểu được khi nhìn thấy anh là cô lại không thể mạnh mẽ được, cô muốn chạy đến kể cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra như cách cô làm với bà lúc còn nhỏ.
"Bà ngoại tôi không biết vì sao biến mất rồi, tôi đã tìm khắp nơi nhưng không có kết quả." Nói xong cổ họng nghẹn đắng, nước mắt cứ thế đua nhau rơi trên gương mặt của Mộc Khuê.
Khổng Dạ Khương thấy thế liền biến đến bên cô, để cô dựa vào lòng mình mà khóc như một đứa trẻ.
Anh quan sát xung quanh một lượt, vẫn có mùi của âm khí đọng lại. Chuyện này chắc chắn do lũ ma quỷ làm ra.
Đợi cho Mộc Khuê nín hẳn, hắn mới cất giọng một lần nữa "Anh nghĩ là anh biết bà ngoại của em đang ở đâu. Đừng khóc nữa có được không? Chúng ta cùng đi tìm bà." Hắn dịu dàng vuốt mái tóc dài ngang vai của Mộc Khuê rồi khẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng cô an ủi.
Trái tim cô khẽ rung động. Mỗi lần bản thân yếu đuối nhất, hắn đều xuất hiện đúng lúc.
Mộc Khuê hít một hơi lấy lại tinh thần, lau hết nước mắt, gật đầu lia lịa.
Khổng Dạ Khương dẫn cô không rõ là bao lâu, chỉ biết là rất xa rồi. Băng qua sông, rừng cây, đồng cỏ... rồi đến một khu chợ.
Mộc Khuê quát sát xung quanh mọi thứ mờ ảo, ngay cả mặt của những người qua lại và bán hàng đều nhạt nhòa như không. Bốn phía khắp nơi đều là âm khí, da gà của Mộc Khuê cũng nổi lên, mùi ẩm mốc bốc lên cực kì khó chịu cô phải lấy tay bịt mũi lại.
Cô phát hiện ra ở đây mọi người đang dùng tiền âm phủ, nhìn kĩ hơn những món đồ đều là giấy! Chẳng lẽ Khổng Dạ Khương đưa cô xuống âm phủ? Đến đây trong lòng Mộc Khuê bỗng có chút hoảng, hai chân cứ thế muốn nhũn ra.
Tay của Khổng Dạ Khương vẫn nắm với tay cô dường như không có dấu muốn buông ra. Mộc Khuê trộm nhìn dò xét biểu cảm của hắn, gương mặt lạnh tanh như cũ không thay đổi.
Một lúc sau mới dừng lại trước một tòa nhà nhìn có vẻ cũ kĩ, sơn đã phai đi nhiều phủ lên một lớp rêu xanh, cửa kính bụi bám đến mức không thể nhìn thấy được bên trong.
"Khổng thiếu gia, cậu cần tìm gì?" Một nhân viên mặc đồ vest màu sắc không tươi sáng là mấy, nhưng khác với những người ngoài kia, Mộc Khuê có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Nhân viên ở đây đều cung kính cúi chào Khổng Dạ Khương, có vẻ như hắn ta rất quen thuộc với nơi này và mọi người đều rất cung phục hắn.
Khổng Dạ Khương đưa tấm hình chụp bà ngoại của Mộc Khuê cho nhân viên xem. Sau đó bọn họ tìm kiếm trong đống giấy tờ rồi đến máy tính.
Ở đây đều có tất cả thông tin của âm giới, nhưng nó chỉ phục vụ cho những người có quyền còn người bình thường không nhìn thấy tòa soạn này.
"Thiếu gia, người này..." Nhân viên ấp úng, ánh mắt sợ sệt dè dặt với kết quả trên màn hình máy tính.
"Nói đi!" Khổng Dạ Khương bây giờ lại rất ra dáng của một thiếu gia mang theo khí chất cao quý làm cho người xung quanh phải kiêng dè.
"Người này hiện đang ở Quỷ giới."
Vừa nghe chưa kịp dứt câu, Khổng Dạ Khương đã kéo Mộc Khuê đi.
Chết tiệt! Sao lại ở Quỷ giới? Nhưng vẫn dò được thông tin thì vẫn có khả năng tìm thấy được bà ngoại.
Chớp mắt trước mặt hiện lên cánh cửa, Mộc Khuê định mở cửa thì bị Khổng Dạ Khương ngăn lại rồi mở cánh cửa bên phải cho cô bước vào.
"Em là người sống phải đi bên cửa sinh, cửa còn lại là cửa tử dành cho người đã chết." Hắn ghé sát vào tai giải thích cho cô, thuận người vòng tay ôm lấy để cô dính với thân mình.
"Nếu tôi lỡ mở cánh cửa kia thì sao?" Mộc Khuê quay lại nhìn cánh cửa lớn thuận miệng hỏi.
"Sẽ chết." Hắn ta nói bằng giọng điệu ma mị, tham lam hít mùi hương trên tóc của Mộc Khuê.
'Chết' hắn ta nói một chữ nhẹ như bâng nhưng sống lưng như có một luồng khí lạnh chạy qua.
Một tên tiểu quỷ bước ra, trên người mặc độc nhất chiếc váy liền màu xám rêu đã sờn, chất liệu giống với vải bao tải mỏng manh, cảm giác đụng nhẹ cũng có thể rách. Tay cầm cây gậy gỗ cao hơn thân thể nhỏ bé của nó. Chậm rãi nhận lấy tấm ảnh từ Khổng Dạ Khương, rồi chỉ chỉ cây gậy ý bảo đi theo.
Tiểu quỷ dẫn hai người đi qua rất nhiều hành lang tối và hẹp nhập nhòe ánh lửa từ những ngọn đuốc.
"Sợ không?" Khổng Dạ Khương cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Khuê liền hỏi, cô đi chậm hơn.
"Có." Cô gật đầu nhỏ tiếng. Lần đầu cô đến một nơi lạnh lẽo và xa lạ thế này nói không sợ là nói dối.
"Có anh ở đây, em không phải sợ." Khổng Dạ Khương nói rất nhỏ xen lẫn tia trêu chọc.
Đúng thật, cảm giác có Khổng Dạ Khương đi cùng cô không còn sợ nhiều nữa, nhưng dù có nguy hiểm cô vẫn muốn tìm bà ngoại.
Cánh cửa phòng mở ra bên trong là một căn phòng theo kiến trúc cổ xưa bằng gỗ, còn có cả một điện thờ lớn hương khói tỏa ra nghi ngút.
"Bà ngoại." Mộc Khuê vừa nhìn đã chạy đến ôm lấy bà ngoại.
"Nếu ta không nhầm thì đây chính là người cuối cùng của gia tộc họ Mộc?" Giọng của người đàn ông từ phía điện thờ vang vọng khắp căn phòng, từ từ bước đến chỗ Mộc Khuê, nhìn cách ăn mặc giống như những vị tướng hồi xưa.
Trên người ông ta phát ra loại âm khí làm cho người thường như Mộc Khuê phải dè chừng.
"Ông là ai?" Mộc Khuê buông bà ngoại, theo phản xạ dùng thân che chắn cho bà.
Ánh mắt sắc như kiếm của ông ta nhìn Mộc Khuê, sau đó lại dừng ở người thanh niên đang đứng thoáng vẻ kinh ngạc.
"Ta chính Quỷ Tọa, người đã diệt gia môn bất hạnh của cô!" Ông ta trừng mắt liếc nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc.
Mộc Khuê cảm nhận được độ lạnh trong câu nói của ông ta, cố kiềm chế sự sợ hãi của bản thân lại.
"Diệt môn?" Cô không hiểu được ý trong câu nói của ông ta, nhưng mà gia đình cô chết đều có nguyên nhân cơ mà? Ông ta nói vậy là có ý g?
Còn Khổng Dạ Khương vẫn đứng uy nghiêm ở đó, gương mặt không thể bình thản hơn như đã biết hết tất cả.
"Người không biết sao? Chính tổ tiên của người xưa làm thầy giao ước với quỷ nên cả gia tộc bị diệt môn. Haha. Còn cô là người duy nhất ta không thể làm gì được, trong người cô có huyết thống với quỷ, một con người bình thường nhưng lại có cả âm khí lẫn dương khí. Đôi mắt của cô có thể nhìn thấy ma quỷ, cô còn có năng lực bảo vệ bản thân mình khỏi chúng. Đó là lý do tại sao ta phải dùng bà của ngươi để dụ ngươi đến đây. Nhưng không ngờ còn được gặp cả cháu của Quỷ Vương ở đây." Quỷ Tọa kể xong, đi đến chỗ điện thờ cầm lấy thanh đao được trưng ở giữa điện.
Một cái chớp mắt chưa kịp để Mộc Khuê hiểu chuyện gì ông ta đã bóp cổ của cô, ánh mắt đầy căm phẫn.
Khổng Dạ Khương không ngờ có hắn mà ông ta vẫn dám hành động. Với sức của Mộc Khuê bây giờ đến một cước cũng không chắc giữ được nổi nửa cái mạng!
Cổ Mộc Khuê bị bóp mạnh đến mức xương của cô muốn vỡ vụn ra, gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxi. Cơ thể nặng nề buông thõng không hề phản kháng lại Quỷ Tọa. Cô mơ hồ với những thứ đang diễn ra mà ngất đi.
Khổng Dạ Khương thắt hiện nắm lấy cổ áo ông ta quăng mạnh lên tường làm ông tay buông Mộc Khuê ra.
Người Quỷ Tọa bị đập mạnh, tường hõm một lỗ lớn, rơi xuống đất phun ra một ngụm máu, ôm ngực tức giận liếc Khổng Dạ Khương.
"Người đừng nghĩ là cháu trai của Quỷ Vương mà ta không dám động tay. Đây là ân oán cá nhân giữ gia tộc Mộc và ta, nợ máu phải trả bằng máu. Ngươi chắc cũng biết quy củ của âm giới chứ?" Ông ta gầm giọng chất vấn Khổng Dạ Khương.
"Mộc Khuê là vị hôn thê của Khổng thiếu gia đây, ngươi nghĩ mình có gan dám động vào?" Gương mặt hắn tối sầm xuống, từng câu từng chữ nhấn nhá rõ ràng không cho người đối diện cơ hội nghe nhầm.
"Không lẽ quỷ huyết trong người của cô ta chính là của người?" Quỷ Tọa cả kinh, hóa ra khi xưa Mộc Khuê sống sót qua được là nhờ có Khổng Dạ Khương cho cô ta quỷ huyết. Thực tế hôm ấy khi đến bắt hồn của bố mẹ Mộc, ông ta hoàn toàn không cảm nhận được sự sống trên cơ thể của Mộc Khuê nhưng hồn vía cũng không còn ở đó nữa.
Quỷ huyết là mạng sống của quỷ, hắn đã lấy một phần trong đó để dành lại linh hồn cho cô. Nếu là người bình thường thì không thể cứu nhưng bên trong người của Mộc Khuê có cả âm khí lẫn dương khí nên mới có thể sống được đến tận bây giờ. Cũng có thể nói mạng sống của cô là một phần của Khổng Dạ Khương.
Không thấy Khổng Dạ Khương trả lời như ngầm thừa nhận, nếu như lời hắn nói Mộc Khuê là vợ cháu trai của Quỷ Vương thì đến một cọng tóc của cô, Quỷ Toa cũng không có tư cách đụng vào. Nó như được ấn định cô giống họ!
"Mộc Khuê! Mộc Khuê!" Khổng Dạ Khương đỡ cô tựa vào người mình. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, dương khí trong người cô đang ít dần đi. Phải đưa cô về lại dương thế càng sớm càng tốt!
"Khổng Minh, dọn dẹp ở đây đi." Khổng Dạ Khương lạnh nhạt lên tiếng, tay ôm chặt Mộc Khuê đang bất tỉnh, gương mặt cúi xuống không thấy được biểu cảm.
Khổng Minh là người đi cùng Khổng Dạ Khương dưới âm thế còn bình thường khi ở trần thế đều do Khổng Dạ Khương trốn đi hoặc bảo Khổng Minh giấu bố mẹ hắn giúp.
Mộc Khuê nằm trên giường bệnh, bàn tay trắng ngần mờ mờ có thể thấy được gân máu dưới lớp da đang truyền dịch. Từ lúc cô bất tỉnh đến giờ đã bảy ngày, ngày nào Khổng Dạ Khương cũng đến.
Mộc Khuê gầy đi nhưng dương khí đã ổn định hơn trước nhiều.
Bà ngoại của Mộc Khuê sau khi trở lại dương thế chỉ còn tỉnh táo vào ban ngày còn đến tối lại như người mất hồn ngồi thờ thẩn. Nguyên nhân là do lúc ở chánh điện của Quỷ Tọa đã gần với âm phủ mà cơ thể của bà ngoại hoàn toàn là dương khí nên đã lạc mất đi mấy phần hồn, không còn được minh mẫn như trước.