Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 134




Mo... chi...

Izu tròn mắt nhìn cậu bạn ngã dúi dụi xuống đất, để lộ đằng sau là một nhân ảnh quen thuộc với mái tóc bạch kim thả dài.

- Em ổn chứ, cô bé?

Dara mỉm cười, nhàn nhã thu tay lại. Người vừa ra tay với Mochi, không ai khác ngoài anh, chàng Hội trưởng Beta lãng tử kiêu hãnh. Cùng lúc đó, Aoi từ phía xa cũng tiến gần lại, trên vai vác theo cậu nhóc hồ ly Shippo vẫn đang bất tỉnh nhân sự.

- Dara - senpai, Aoi - san, hai anh...

- Anh biết, em đang có rất nhiều câu hỏi. Và... em không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, có phải không?

Cô gái nào đó hơi mím môi, gật gật đầu mong đợi.

- Nhưng hiện tại, đây không phải nơi thuận tiện để nói chuyện. Bọn anh cần đưa Mochi và Shippo trở lại núi Phú Sĩ đã.

"Đưa trở lại núi Phú Sĩ", vậy cái nơi cô đang đứng là cái nơi quái quỷ gì đây?

Izu định mở miệng hỏi một câu gì đó, nhưng cô chợt nhớ đến lời Dara vừa mới nói, đành nuốt câu hỏi xuống lại, nhẹ giọng:

- Phải đưa cả em về nữa...

Cô... thật sự không muốn ở cái nơi chốn đáng sợ này thêm một giây một phút nào nữa. Giờ phút này đáng lẽ ra là cô đang an giấc trong chăn êm nệm ấm ở khu nhà Konansou danh tiếng, chờ đợi đến sáng mai để tiếp tục hưởng thụ chuyến du lịch cực kỳ xa xỉ này, chứ không phải là ngớ ngớ ngẩn ngẩn đứng ở một nơi kì quái và bị chính thầy dạy võ của mình tấn công không chút khoan nhượng. Cô rõ ràng là đang đi chơi mà, đâu phải đi tập luyện đâu. Mà lại tập luyện khắc nghiệt như thế nữa. Cô đã suýt toi đời không ít lần rồi đấy. Không phải giỡn chơi đâu.

Dara vẫn đang chăm chú quan sát từng nét thay đổi hết sức thú vị trên gương mặt của cô bé tóc vàng, cặp chân mày khẽ xô lại một cách hóm hỉnh. Cuối cùng, không nhịn được nữa, anh đành phải phì cười:

- Tất nhiên là anh phải đưa em về rồi. Đây là sai sót của bọn anh mà!

- Vậy... về như thế nào đây?

- Rất đơn giản.

Dara mỉm cười bí hiểm, đưa bàn tay ra trước mặt Izu.

- Izu - chan, chạm vào anh và nhắm mắt lại.

Izu hơi phân vân một chút rồi đưa tay đặt lên trên tay Dara, nhẹ nhàng khép mắt. Aoi cũng vừa bước đến, ném ánh nhìn khinh bỉ về phía Dara, ý nói: "Đúng là dê cụ. Rõ ràng là không cần chạm."

Dara cũng không vừa, trừng mắt nhìn lại, mang theo ý mắng: "Không phải chuyện của ngươi!"

Aoi lắc đầu thở dài ngao ngán. Chủ nhân của anh rõ là hết thuốc chữa rồi. Thôi thì anh quay trở lại công việc của mình vậy.

Đôi mắt viền đen liền khép lại. Đóa hoa cát cánh dưới đuôi mắt Aoi dường như đen hơn một chút. Môi mỏng khẽ mấp máy, hàng loạt âm tự kì quái phát ra. Lập tức vô số lưỡi bóng tối từ mặt đất lao vút lên, trong thoáng chốc đã bao trùm lấy năm con người nơi đây.

Chớp mắt một cái, tất cả đã biến mất.

---​

Khi Izu mở mắt ra cũng là lúc Aoi cúi xuống nắm ngang thắt lưng Mochi mà vác về phòng cùng với Shippo. Cô gái nhìn quanh quất. Vẫn là khung cảnh quen thuộc của núi Phú Sĩ. Cảnh tượng kì quái ban nãy dường như chưa bao giờ xuất hiện. Tất cả... đều có chút mờ mịt. Rất nhiều câu hỏi lại xoay quanh, rối rắm và mơ hồ. Lời giải đáp hiện tại chỉ ở một nơi duy nhất, chính là anh chàng Hội trưởng Beta đang thản nhiên xỏ tay vào túi quần rồi đủng đỉnh bước đi kia.

- Senpai...

Izu không nhanh không chậm nhả ra hai tiếng. Bước chân kia liền dừng lại. Dara thở dài trở gót, thâm thúy nhìn về phía Izu:

- Em nhất định phải hỏi sao?

- Nhất định! - Izu quả quyết - Em muốn biết nhiều hơn, về mọi người... Về Mochi...

Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô gái, khóe môi Dara cong nhẹ:

- Em muốn biết, cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, em nên nhớ rõ một điều, đây là chuyện cơ mật của bọn anh. Một khi em để lộ nửa chữ ra ngoài, đừng thắc mắc vì sao ông anh trai yêu dấu của em sẽ biến mất vĩnh viễn.

- A, onii - chan...

Izu thoáng hoảng hốt. Dù cô chưa bao giờ thấy Dara tỏ ra hung ác, nhưng cô hoàn toàn tin chắc rằng anh ta không hề hù dọa cô. Con người này không phải loại chỉ nói suông, và với phong thái tà mị thần bí ấy, nếu anh ta thật sự có thêm một mặt tàn nhẫn thì cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Nhưng mà... cô chân chính muốn hiểu về họ, những con người ưu tú của Hội học sinh. Cô chưa bao giờ là kẻ tò mò, nhưng họ khiến cho cô không thể nén được tò mò. Và qua sự việc ngày hôm nay, nếu như cô vẫn không có chút lời giải thích, có lẽ cô sẽ phát điên mất.

- Em sẽ không bao giờ tiết lộ cho ai khác biết. Nếu em phá vỡ lời hứa hôm nay...

Izu hít một ngụm khí lạnh, khảng khái:

- Ngay cả em, cũng sẵn sàng biến mất cùng onii - chan.

- Tốt!

Dara mỉm cười tươi hơn, và nụ cười của anh dường như đã phần nào xóa tan không khí nặng nề bên phía cô gái xinh xắn kia. Chàng trai thong thả dựa vào một thân cây, nhàn nhã như đang kể chuyện phiếm:

- Thực chất, gia tộc của anh, là một gia tộc chỉ toàn những người có năng lực đặc biệt. Và hiện tại, ở đây, anh là người đứng đầu.

- A, toàn bộ... sao?

Dù đã ngờ ngợ bọn họ đều có năng lực, nhưng nếu là cả một gia tộc thì... đó lại là một vấn đề khác. Nếu thật sự như thế, vậy... cả người làm, như Kanjo và Kasumii, hay người không cùng huyết thống như Mochi và Shippo...

- Họ cũng thế! - Dara đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Izu.

- Có thể trùng hợp như vậy sao? Là các anh tìm những người có năng lực, hay là...

- Hiện tại em chỉ cần biết sơ bộ như vậy là được rồi. Điều anh muốn nói với em bây giờ là nguyên nhân xảy ra những sự việc kì dị đêm nay. Em vẫn muốn biết mà, phải không?

Nghe đến đoạn quan trọng, Izu hăng hái gật đầu cái rụp:

- Chắc chắn rồi.

- Hm... Đầu tiên, nhắc đến Shippo, năng lực của thằng nhóc này thuộc kiểu không gian. Nói chính xác hơn, nó có thể đưa vật thể sống trong phạm vi năng lực của mình đến một không gian khác, em có thể hiểu là một thế giới khác. Đây là một năng lực đặc biệt quan trọng với gia tộc. Khi gặp những tình huống bắt buộc phải sử dụng năng lực, bọn anh rất cần năng lực chuyển hóa không gian này để tiện tiến hành mà không lo bị bại lộ. Ưm, nhân tiện, Aoi cũng sở hữu năng lực đó. Nhờ vậy mà anh mới có thể đến không gian ấy mà mang mấy đứa về.

Ngừng một chút, anh lại tiếp:

- Còn về chuyện của nhóc Mochi... Ưm, chẳng biết nói sao cho em dễ hiểu đây. Anh chỉ mong em đừng có ác cảm với nó. Sự thật thì, Mochi với đôi đồng tử màu bạc, đó mới đúng là hình dáng nguyên thủy của nó.

- Vậy bình thường cậu ấy mang kính áp tròng sao?