Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 133




Đầu óc quay cuồng.

Mắt sợ hãi nhắm nghiền.

Tay chân quơ quào loạn xạ.

Cả người như đang rơi tự do, nhưng cũng giống như đang bay lên.

Izu cũng không rõ nữa. Cô không dám mở mắt để xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Cô muốn hét lên nhưng âm thanh chỉ kịp tới cổ họng đã ngay lập tức tắt ngấm. Dường như cô đang bị một sức mạnh vô hình nào đó chèn ép, khó chịu đến không thở nổi...

Sức mạnh của sự chuyển hóa không gian.

Đến lúc Izu bắt đầu cảm thấy muốn buồn nôn thì cảm giác bị áp lực chèn ép chợt biến mất, nhưng cái lạnh hình như còn tăng thêm một bậc so với khi nãy. Mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh khiến cho cô phát hoảng...

Vẫn là một màn bóng tối bao trùm vạn vật, nhưng thứ bóng tối này còn ma mị gấp bội lần thứ bóng tối của ban đêm ở núi Phú Sĩ.

Cảnh vật ở đây rõ ràng là khác xa một trời một vực so với ban nãy. Địa hình nơi đây là đất bằng nứt nẻ, rải rác xung quanh có những dải đá với những dải hoa văn biết phát sáng, những bụi cỏ lạ mắt bóng lưỡng ngoe nguẩy, những tán cây lấp loáng ẩn ẩn hiện hiện, như có như không, khiến cho người ta dường như không thể tin tưởng hoàn toàn vào những gì mà mắt thường đang thấy. Từ xa xa, những âm thanh ma quái thỉnh thoảng lại vang lên lạnh hết sống lưng. Thế nhưng, thứ khiến cho Izu thật sự lạnh sống lưng bây giờ không phải là những âm thanh đáng sợ ấy mà chính là... ánh nhìn của Mochi hiện giờ.

- Là cô?

Mochi đột nhiên lên tiếng khiến Izu giật mình lắp bắp:

- Ừ... Tớ... Mà, làm sao?

Chàng trai không đáp lại, nhưng đáy mắt hình như vừa lóe lên một tia sắc lạnh. Shippo vừa nhoáng thấy, liền phát hiện điều chẳng lành, ngay lập tức lao đến chắn trước mặt Izu:

- Chủ nhân, đây không phải đối thủ của...

"Bang" một tiếng. 

Shippo trong lúc còn đang lúng túng đã lãnh trọn một cước của Mochi vào bụng, văng đập vào một tảng đá sáng cách đó tận mười mét. Cậu ho khan vài cái, bụng đã quặn lên nhộn nhạo, ngực đau nhói, hình như cậu bị gãy mất vài cái xương rồi. Sức mạnh của chủ nhân cậu quả thực bá đạo, còn bản thân cậu... vẫn bị mắc kẹt trong cái thể trạng con người yếu ớt như thế này đây. Izu còn ở ngay đó, cậu không thể hiện nguyên hình. Mochi là chủ nhân, cậu không thể phản kích lại anh, mà cho dù có phản kích thì... rõ ràng là kết quả cũng không khả quan gì hơn. Sức của cậu sao có thể đấu lại chủ nhân chứ...

Shippo ráng bò dậy, lòng thầm than khổ. Nếu như cậu ngoan ngoãn ăn đòn, không chừng sẽ bớt thảm hơn. Chủ nhân của cậu cứ mỗi lần uống phải rượu vào đêm trăng tròn là dòng máu trong người ngài ấy lại xáo trộn... Mà xáo cái kiểu gì không biết, lại biến ngài ấy trở lại thành kẻ khát khao sức mạnh đến điên cuồng ở thời điểm trước khi gặp ngài Sal. Bởi thế, sau này ngài ấy tuyệt đối không động tới dù chỉ là một giọt rượu. Thật chẳng ngờ... mấy cái thằng ngu kia lại...

Tia nhìn lạnh lẽo của Mochi lại một lần nữa chiếu tướng khiến cho dòng suy nghĩ của Shippo đột ngột bị ngắt ngang.

- Chủ nhân...

- Ngươi là... Yêu quái?

- H... hả?

- Ta ngửi thấy yêu khí trên người ngươi.

Shippo đơ người. Sao cậu quên mất nhỉ? Chủ nhân của cậu lúc này làm gì còn nhớ được ai nữa, vậy nên, cho dù cậu có là linh thú của ngài thì sự thật cậu vẫn là Yêu quái mà thôi. Thật không nghĩ, bản thân chỉ hơi bất cẩn một chút mà đã bị ngài ấy nhìn ra. Bây giờ thì... khổ rồi.

Nhận thấy Izu có dấu hiệu tiến lại đây, Shippo hét to:

- Izu - senpai, nhanh chạy đi! Ngài ấy chẳng còn nhớ chị là ai đâu. Chạy đi đâu cũng được, càng xa càng tốt. Dara - sama nhất định sẽ tìm thấy và đưa chị trở... Ư...

Lời chưa nói hết, yết hầu đã bị bóp chặt. Cổ họng cậu đau buốt, không thể cất thêm bất cứ âm thanh nào nữa. Cậu thật sự không nghĩ đến một ngày sẽ lại bị chủ nhân của mình uy hiếp tính mạng như thế này đây.

Cậu... không thể thở nổi. Thể trạng con người đúng là yếu đuối hết chỗ nói. Mà cái đứa con gái kia, đã năm lần bảy lượt bảo chạy đi mà cứ nhất định ở lì đó. Cô mà không đi thì tôi biến hình thế nào được hả?

Trời ạ, cô ấy không những không đi mà còn chạy về đây nữa, đúng là... hết thuốc chữa rồi...

Shippo cố gắng vùng vẫy hết sức có thể, nhưng sức cậu vẫn không tài nào thoát khỏi tay con người băng lãnh kia. Cả người cậu dần dần bị nhấc cao hơn khỏi mặt đất, phổi bắt đầu cảm thấy đau rát, máu không thể lưu thông tốt khiến cho gương mặt cậu chẳng mấy chốc đã tím tái. Cảnh vật trước mắt như mờ dần...

Hình như Izu đang cố ngăn chủ nhân lại. Cô ấy nói cái gì nhỉ? Tai cậu ù rồi, không thể nghe rõ...

Vô ích thôi, chị muốn tôi thoát thì ít nhất chị phải rời đi cái đã...

Thảm rồi...

- Cậu điên rồi! Tớ không cần biết cậu đang bị cái khỉ gì. Nếu không buông em ấy ra, đừng trách tớ!

Dứt lời, Izu tung luôn một cước về phía Mochi. Một cước ấy nhanh chóng bị chặn lại. Izu không chút ngần ngại tiếp tục bồi thêm hàng loạt động tác tấn công. Cô thừa hiểu, đối với con người này, cho dù là cô có ra bao nhiêu đòn đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ chẳng hề hấn gì. Tuy nhiên, điều cô muốn làm bây giờ không phải là đả thương Mochi mà là cứu lấy Shippo. Cô không biết cậu bạn này thực sự đang bị cái gì, nhưng qua thái độ xử lý nhanh gọn của anh Dara và mấy câu cảnh báo của Shippo thì cô tin rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn trở thành như thế... Một con người hoàn toàn xa lạ.

Và nhẫn tâm.

"Soạt".

Mochi cuối cùng cũng chịu buông Shippo ra khiến cậu rơi cái "oạch" như trái mít rụng và không còn chút phản ứng nào. Thế nhưng, dù chỉ là một chút quan tâm, chàng trai tóc bạch kim cũng không hề có. Ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt lướt về phía Izu, cặp chân mày thanh tú khẽ nhíu lại. Izu đột nhiên cảm giác nguy hiểm cận kề, liền nhún chân khẩn trương nhảy tránh sang một bên, vừa kịp né được một đòn của Mochi. Nhưng chẳng có lấy nửa giây để thở, cô đã phải liên tục chuyển động. Chỉ cần chậm một nhịp thôi, có lẽ cô sẽ có kết cục không khá khẩm hơn so với cậu em khối Mười kia.

"Bang".

Izu vừa lộn mấy vòng, thoát được một kiếp. Sức công phá của Mochi quả thực quá khủng khiếp. Ngay cả đá sỏi cũng phải nát vụn dưới chân anh. Dù là cước hay quyền, đã lướt qua đâu là nơi đó lưu lại toàn những dấu tích hủy diệt.

Hít một ngụm khí lạnh, Izu khẽ chửi thầm cái váy ngủ vướng víu khó di chuyển. Lúc ấy, vừa nghe tin báo đến, cô liền tức tốc chạy đi ngay, nào có tưởng tượng được bản thân sẽ gặp cái hoàn cảnh cực kỳ hoang đường này. Thì ra là trước giờ, mỗi khi tập luyện cho cô, anh đã hạn chế khả năng của mình rất nhiều. Dù cho kĩ thuật vẫn thi triển tốt, nhưng chưa bao giờ anh khiến cô bị tổn thương dù chỉ là một người chút.

Không giống như lúc này...

- Mochi - kun, cậu... làm ơn tỉnh lại đi.

- Rốt cuộc thì cậu bị cái gì thế?

- Tớ phải làm sao thì cậu mới trở lại như bình thường được đây?

- Nè, nhường tớ... đập cậu một cái có được không?

- Một cái thôi, biết đâu cậu sẽ tỉnh lại đó. Oái!

Izu hoảng hốt kịp né một trảo của Mochi. Cánh tay chàng trai sượt qua gương mặt xinh xắn của cô, vô tình bị cành cây phía sau cô máng rách dải băng trắng trên tay vừa được Shippo quấn hồi sáng. Dải băng nhanh chóng tuột ra, để lộ cánh tay hoàn hảo không chút trầy xước.

Izu tròn mắt. Chẳng phải tay anh đã bị thương không nhẹ lúc cố gắng cứu cô sao, sao bây giờ...

Và... chỉ trong một thoáng ngẩn người ấy thôi, cô đã không kịp phản ứng trước đợt tấn công mới của Mochi. Một quyền uy lực lao tới trong gang tấc. Cô sợ hãi chỉ kịp thét lớn:

- Mochi!

Đôi mày thanh tú nào đó chợt nhướng lên một chút, động tác của chàng trai bỗng khựng lại một nhịp. Ngay lúc ấy, một lực mạnh nào đó bất ngờ giáng xuống ngay sau gáy Mochi. Chàng trai lập tức gục xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của Izu