Vô cùng vất vả mới tạm giải quyết ổn thỏa mọi sự vụ lớn nhỏ của Vương phủ, lại còn phải trấn an, thu xếp thật chu đáo cho Thuần Dương công chúa, Định Quốc Vương gia mệt lả người, lê tấm thân già nua vô lực về sương phòng, vừa nhấc bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy Lan Di đang len lén lau nước mắt, đôi ngươi u buồn đỏ hoe.
Nhìn thấy người, Lan Di liền cuống quít gạt lệ qua loa, cố bày vẻ mặt tươi cười hoan hỉ: “Về rồi sao?”
“Sao nàng lại khóc?” – Lão Vương gia đến ngồi cạnh, ân cần hỏi han, trong lòng cũng nhóm chút dự liệu chẳng mấy tốt đẹp, “Có phải… không tìm được Càn nhi hay không?”
Bà khẽ lắc đầu, lại một cơn thắt lòng. Mường tượng lại… Bà vừa hỏi hạ nhân Vô Song công tử ở đâu, liền vội vã đến, quả nhiên, nhìn thấy Quân Càn ở đó…
Nhưng bà không ra mặt mà nấp ở một nơi kín đáo, hai người họ không thể nhìn thấy.
Bởi vì, bà nhìn thấy hai nam tử, hồng y hỷ phục phi thường diễm lệ, mỗi người một đầu hồng cân rực lửa định tình, trang trọng bái đường…
Rồi, bà thấy, trên khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của Tiếu Khuynh Vũ, lệ châu như mưa sa, Phương Quân Càn ôn nhu ôm lấy, dịu dàng vuốt lệ…
Và rồi, bà lại nhìn thấy hai nam nhân thế sở bất dung ấy gắt gao ghì chặt, triền miên hôn siết, như cả hai đã hòa thành một, không thể chia cắt, không thể tách rời.
Lan Di bàng hoàng, cảnh tượng trước mắt bà, rõ ràng bội nghịch luân thường, rõ ràng loạn đảo càn khôn…
Nhưng đến cuối cùng, Lan Di vẫn chôn chân tại chỗ, không hề cản lại…
… Vì sao?…
Là không nhẫn tâm, không đủ sức, hay chính bản thân bà không muốn?
Lan Di không biết.
Bà, đến tột cùng vẫn không giải thích được.
Chỉ biết là, lúc ấy, một cảm giác bi thương sâu sắc xâm chiếm tâm can, nhào loạn cõi lòng, dồn ứ lại tựa một tảng đá ngàn cân đè chặt yết hầu…
Đó là… sự tuyệt vọng trước khối tình oan trái, yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau…
Trong một thoáng, nước mắt lại tuôn trào, Lan Di cay đắng nuốt lệ. Trong lòng, quặn thắt xót xa cùng thương cảm.
Bà nghẹn ngào, nửa như khẩn khoản, nửa như van xin: “Vương gia… Lan phi tự biết mình không đúng… Nhưng mà Khuynh Vũ… hài tử Khuynh Vũ… quả thực rất đáng thương…”
“Vì cái gì… vì cái gì lại phải như vậy… Đối với hai đứa trẻ đó… chẳng phải… quá tàn nhẫn?”
Lão Vương gia vỗ về Lan Di, nén không nổi bi ai, bất lực thở dài: “Tiếu Khuynh Vũ nào phải người thường, Quân Càn cũng vậy. Nếu Tiếu Khuynh Vũ không phải Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn chẳng phải Phương Quân Càn. Nếu như hai người bình thường hơn một chút, không phải lúc nào cũng toàn vẹn hoàn mỹ, không phải cái gì cũng quán tuyệt thiên hạ… thì có lẽ… có lẽ người ta đã không nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ tôn sùng, có lẽ người ta đã không đặt quá nhiều kỳ vọng, và như vậy, nếu có phản đối khinh chê, cũng chỉ là một số ít…”
Đoạn cười sầu thảm: “Nhưng mà… phải chăng là… cố tình!”
Bọn họ… quá hoàn mỹ…
Hoàn mỹ gần như tuyệt đối.
Đến độ, thế nhân không thể chấp nhận ở họ dù chỉ nửa phần tỳ vết.
“Lan phi…” – Ánh mắt hiền từ của Định Quốc Vương gia hé lộ bi thương, “Hai đứa trẻ ấy… đã không còn thuộc về chính bản thân mình nữa…”
Song, Định Quốc Vương gia đã quá xem thường đứa con của mình. Phương tiểu hầu gia một khi đã quyết tâm hành sự, dù là bất cứ việc gì, có đời nào đoái hoài đến con mắt của thế gian trần tục!
Đêm động phòng hoa chúc, khoảnh khắc hạnh phúc thiêng liêng nhất trong cuộc đời nữ tử, Thuần Dương công chúa lại vò võ cô độc ở tân phòng.
Cũng được đi, đêm thứ nhất còn có thể có nguyên nhân gì đó, nhưng rồi đêm thứ hai, rồi đêm thứ ba, thứ tư… cũng vẫn cứ như vậy… Đến suốt hơn một tháng sau, Phương tiểu hầu gia ngay cả tân phòng cũng chưa bước vào nửa bước!
Đã quá một tháng sau ngày đại hôn, tân nương vẫn nguyên vẹn tấm thân trinh bạch xử nữ, điều đó đối với bất kỳ một nữ nhân nào cũng là một sự nhục nhã không thể che đậy giấu giếm.
Thiên hạ mà biết được, Nghị Phi Thuần còn gì danh dự?
Huống chi, nàng đường đường là một vị công chúa cành vàng lá ngọc, làm sao có thể chấp nhận đại sỉ nhục như vậy?
“Phu quân, xin dừng bước!” – Nghị Phi Thuần đã nhẫn nhịn đến cực hạn, quyết không thể nhún nhường hơn nữa, nàng cất tiếng gọi vị trượng phu hờ hững đang lững thững chuẩn bị xuất môn, “Thuần Dương có việc cần thưa!”
Phương tiểu hầu gia chợt cảm thấy có hứng thú: “Công chúa có chuyện, kính thỉnh dạy bảo, bổn hầu xin rửa tai lắng nghe!” Rốt cuộc không thể nhẫn nại nổi nữa! Ai da… nhưng cũng không tồi, không tồi chút nào, rõ ràng bị vũ nhục như vậy, lại có thể cắn răng chịu đựng đến hơn một tháng. Những việc khác tạm không nói đến, chỉ riêng đức tính kiên nhẫn này thôi cũng phải khiến người ta phải thay đổi cách nhìn…
Nghị Phi Thuần cắn môi chua chát… Công chúa… đến giờ phút này rồi mà chàng còn gọi thiếp là ‘Công chúa’ ư?
Chàng là phu quân của thiếp mà…
Nhất thời, trong lòng Nghị Phi Thuần, bi thương cùng tuyệt vọng cùng cực cuồn cuộn dâng trào.
Nàng lại cắn môi lưỡng lự, nửa như muốn nói mà lại khó khăn mở miệng, mãi mới ngập ngừng: “Tiểu hầu gia… đã bao giờ… vì Thuần Dương mà… trong lòng có chút nào rung động… hay chưa?”
Dù sao, cũng là một vấn đề khó lòng bày tỏ, đương nhiên sẽ rất ngượng ngùng, Thuần Dương công chúa nói xong, đôi má đào lại hồng lên e thẹn, hàm răng ngọc lại tiếp tục vân vê bờ môi đỏ son căng mọng…
Rõ ràng là một tuyệt thế giai nhân, bất kỳ nam tử nào nhìn thấy cũng không thể kềm được ý muốn sở hữu…
Nhưng…
“Chưa từng!” – Thuần Dương công chúa vừa dứt câu, Phương Quân Càn đã lập tức buông câu trả lời gọn lỏn, gần như hắn chẳng cần suy nghĩ, lời đáp đã chực sẵn trên môi, chỉ hai chữ ngắn gọn, bình thản ung dung, lạnh lùng quyết tuyệt!
Thanh âm lãnh khốc, hoàn toàn không một tia hy vọng vãn hồi, mọi ý định hầu mong chuyển biến đã tan thành mây khói, khiến Thuần Dương công chúa khiêm nhã đoan trang của trước kia biến mất, biểu hiện hiện tại của nàng chỉ còn là chất chứa tủi hờn, ai oán cùng giận dữ.
Nàng gào lên: “Vì sao?!” Chẳng phải chính nàng chứ không phải ai khác là thê tử đã được hắn, trước mặt cả thiên hạ hai nước đủ tiết đủ lễ, cưới hỏi đàng hoàng hay sao?
“Mục đích của công chúa đến Đại Khánh chúng ta đều biết rõ, nàng không nhất thiết phải đeo vẻ ngây thơ vô tội đó trước mắt bổn hầu!”
Đoạn, đôi đồng tử sáng quắc như sao đêm quay sang, tinh quang lạnh như băng chiếu thẳng vào mắt Nghị Phi Thuần: “Huống hồ, bổn hầu đã đem tất cả tình yêu trong đời mình gửi gắm trọn vẹn nơi một người, làm gì còn chút dư thừa nào dành cho nàng chứ?”
Trong thanh âm của hắn là kiên ngạnh, kiên định, kiên quyết, khẩu khí lạnh lẽo băng hàn, tiệt kim đoạn ngọc. (1)
Dứt lời, Phương Quân Càn hất đầu đi thẳng, không hề quay lại liếc dù chỉ một lần.
Cả người Thuần Dương công chúa chấn động đến bủn rủn, chân tay nhũn ra hệt như vừa bị hút đến cạn kiệt khí lực, run rẩy dựa vào tay vịn của tọa ỷ để không quỵ ngã, thật khó nhọc ngồi xuống.
Khẽ cong lên đôi môi tái nhợt không còn chút máu thành một nụ cười ảm đạm, nàng tự giễu cợt mình: có ai tưởng tượng được… tình địch của mình không phải giai nhân xinh đẹp như hoa, chẳng phải mỹ nữ dung nhan tuyệt sắc, mà lại là… Một nam nhân…??? Ôiiii!!!…
Hoàng cung.
Triều chính đại sự đã thương nghị xong, bá quan văn võ lục tục rời điện. Phương tiểu hầu gia khoan thai đẩy luân y của Vô Song công tử thẳng hướng môn cung ra ngoài.
Trên đường đi ngang qua hành lang quanh co khúc khuỷu của Thần Huy điện, bỗng đâu một trận âm thanh huyên náo hỗn tạp ập vào tai, tiếng mắng chửi thô lỗ, tiếng đánh đá xen lẫn tiếng van vỉ cầu xin cùng khóc lóc…
“Điện hạ… nô tỳ biết lỗi! Nô tỳ biết lỗi rồi!”
Rồi là tiếng Phương Giản Huệ gằn giọng quát đánh: “Tiện nhân! Xem ngươi còn có gan nữa không!”
Nhận thức tình hình, Vô Song công tử khẽ nhíu đôi chân mày thanh tú tựa viễn sơn, liếc nhìn lên Phương tiểu hầu gia với ý ‘Đến xem thử đi’.
Quả nhiên, đúng là Thái tử điện hạ Phương Giản Huệ đang vừa đánh vừa mắng chửi thậm tệ một cung nữ sơ ý làm vỡ chung trà quý.
“Vừa khéo!”
Tai nghe rõ mồn một, hai chữ ngắn gọn của Tiếu Khuynh Vũ không khỏi khiến Phương Quân Càn nghiêng đầu tò mò liếc xuống, liền thấy khóe môi Vô Song công tử mỉm cười, nụ cười vẫn ôn nhu thanh nhã mà không hiểu sao, nhất thời Tiểu hầu gia chỉ cảm thấy tóc tai dựng đứng, cả người nổi da gà… Hắn bỗng chột dạ…
“Á!!!!!!” – Một tiếng hét thảm thiết. Chân phải Phương Giản Huệ chẳng hiểu sao tự nhiên khuỵu xuống, cả người lảo đảo, loạng choạng rồi té nhào vào ngự trì cạnh bên, nước trong hồ bắn vọt lên tung tóe, báo hại đàn cá cảnh được một phen chết khiếp…
“Cứu mạnggg, cứu mạngggg!!!” – Nhìn thấy Thái tử điện hạ liều mạng quơ quào loạn xạ, tay chân đập nước đùng đùng, đầu cố ngoi lên hớp hớp không khí cầu cứu, cả đoàn cung nữ thái giám ở đó sợ hãi điếng người, nháo nhào xoắn xít, inh ỏi như ong vỡ tổ.
Vô Song công tử mặt không hề biến sắc, tâm chẳng chút hoang mang, thản nhiên điềm tĩnh rút êm.
Phương Quân Càn làm ra vẻ vừa mới phát giác: “Khuynh Vũ, là huynh làm phải không?”
Tiếu Khuynh Vũ quan phục thanh quý hoa lệ, dịu dàng phất tay áo rộng, tác phong trang nhã ung dung, cười mỉm: “Tiếu mỗ chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi, Tiểu hầu gia mà không có chứng cứ nhất định sẽ không hồ ngôn loạn ngữ, bằng không, Tiếu mỗ hẹp dạ sẽ cáo giác ngài vu khống phỉ báng đó…”
“Thì ít ra, bổn hầu cũng tự làm nhân chứng mà!” – Phương tiểu hầu gia mắt sáng như sao, tinh nhạy như rồng như hổ, đương nhiên vừa rồi không bỏ sót một chút nào diễn biến, mắt thấy rõ ràng bàn tay Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng bắn ra một mũi kim tiễn trúng vào chân phải Thái tử, liền sau đó thiên tằm kim tuyến mỏng mảnh như vô hình lao đến bó cứng người hắn, chỉ một cái nhấc tay nhẹ liền quăng cả khúc thịt xuội lơ ấy xuống ngự trì.
Phương Quân Càn vô cùng hiếu kỳ lẫn hưng phấn, hắn gãi gãi cằm: “Hay là Thái tử lại lỡ đắc tội gì với Tiếu thừa tướng rồi?”
“Không có, chỉ là tiểu sự, chẳng can hệ nghiêm trọng!” – Vô Song công tử thản nhiên ngắm nghía, mân mê vòng kim tuyến trên tay.
“Bất quá…” Tiếu Khuynh Vũ chợt đổi ngữ điệu, thật ôn văn nhu thuận, thật khiêm nhã thanh cao: “Thái tử điện hạ dám nói năng lỗ mãng với Tiếu mỗ, vậy cũng xem như là tự mình đã sớm chuẩn bị đón nhận cái kết cục này đi!”
Đầu – đầy – mồ hôi – lạnh ngắt.
…
Tiểu hầu gia cảm khái: “Khuynh Vũ à Khuynh Vũ, bổn hầu phát hiện huynh càng lúc càng biết ôm hận thù dai nha!”
Vô Song công tử mặc nhiên thừa nhận: “Đúng vậy đó, chính là từ lúc ta quen biết ai kia đến giờ…”
Phương tiểu hầu gia: “…”
Trầm mặc một lúc, rồi cả hai cùng phá lên cười vang một trận sảng sảng khoái khoái!
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ gọi là tuyệt diệu đâu chỉ có mỗi dung mạo diễm lệ thôi? Y tinh anh mẫn tiệp, thông tuệ tuyệt luân, biết tiêu trừ phiền muộn, giỏi đả phá u sầu, ngay cả sự hài hước hóm hỉnh cũng mang một phong thái rất riêng biệt của kẻ thiên hạ vô song.
Có y bên cạnh, thế gian bừng lên muôn vạn sắc màu, có y bên cạnh, hồng trần bỗng bớt mịt mờ nhiễu nhương. Phương Quân Càn thực không dám tưởng tượng, thế giới của hắn mà không có y thì sẽ như thế nào, cũng như trong cuộc đời hắn, vắng đi y, sẽ ra sao…
“Khuynh Vũ…” – Hắn mỉm cười, ôn nhu cúi xuống ghé sát vào tai y, “Chúng ta đi nhé!”
Đi?
Thản nhiên hỏi lại: “Đi đâu?”
“Đi đâu cũng được!” – Phương Quân Càn đang từ sau lưng luân y bước nhanh lên phía trước, trong mắt sáng ngời khao khát chờ mong, nhìn sâu vào mắt Tiếu Khuynh Vũ: “Buông tay đi, cái gì cũng đừng lo lắng, đừng để ý, đừng bận tâm nữa. Ta cùng nhau đến nơi thế ngoại đào nguyên nào đó ẩn cư, không để bất cứ ai tìm ra chúng ta. Hoặc giả Khuynh Vũ nhàm chán cuộc sống vô lo nhàn hạ, ta lại nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy khắp đại giang nam bắc. Chẳng phải Khuynh Vũ từng hứa sẽ cùng với bổn hầu ngắm nhìn mỹ cảnh thế gian sao? Này giang sơn vô tận, cổ tích nghìn năm, này biển xanh sông gấm, rừng thẳm non cao, bất cứ nơi đâu, bổn hầu cũng sẽ đi cùng với Khuynh Vũ…”
Tiếu Khuynh Vũ yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt khấp khởi hy vọng trước mắt, trong làn thu thủy trong suốt ôn nhu, quang hoa lấp lánh, nhưng vẫn bình tĩnh thản nhiên.
Phương Quân Càn tà tà nói tiếp: “Thật lòng mà nói, bổn hầu cũng chẳng phải cái gì liêm khiết lắm đâu, mấy năm an an ổn ổn ở Bát Phương thành làm Anh Vũ hầu cũng có một chút thu vén riêng tư… A… Tính ra, nếu dè sẻn tiết kiệm cũng đủ cho hai ta chi dụng cả đời đó!”
Khóe môi Tiếu Khuynh Vũ hơi nhếch lên một chút.
“Thỉnh thoảng, có thể về nhà thăm phụ thân cùng Lan Di, còn về phần nối dõi tông đường cứ giao cho Vệ Y đảm trách là được rồi!” – Giờ mới vỡ lẽ, chẳng trách Phương tiểu hầu gia tâm tâm niệm niệm muốn có đệ đệ. Thì ra… đã sớm dự liệu cả…
“An bài như vậy là quá ổn thỏa!” – Hắn ngưng giọng, sóng mắt tha thiết ôn nhu chăm chú nhìn công tử Vô Song bạch y trắng muốt vô nhiễm hồng trần, dịu dàng xòe bàn tay chờ đợi, “Khuynh Vũ, chúng ta đi nhé!”
Tiếu Khuynh Vũ, an tĩnh tọa luân y.
Ôn nhuận như ngọc phách, thanh lãnh tựa nguyệt hồn.
Khiến Phương Quân Càn có chút lo, đôi mắt sáng trong lại càng ánh lên kỳ vọng, kiên định nhìn bạch y nhân băng thanh ngọc khiết.
Hốt nhiên, Tiếu Khuynh Vũ nhoẻn cười dịu dàng – nụ cười ngời sáng dương quang, khiến sương tan tuyết rã, đất trời hồi xuân, cỏ cây bừng nở…
Chậm rãi nắm lấy bàn tay đưa ra trước mặt, y đáp: “Được!”
Một cảm giác thống khoái vô hạn cuồn cuộn dâng trào trong ngực của Phương Quân Càn, tim thót lại như ngừng đập rồi bất thần rộn rã liên hồi muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, hắn những muốn hét toáng lên thật to, nhưng cuối cùng, sung sướng đến nghẹn lời khiến hắn chỉ bật ra được một tiếng cười thật khẽ, thật nhẹ nhàng.
Cùng đi nào!
Thật sự, chẳng còn gì để ta lo lắng, để ta chú ý, để ta bận tâm nữa… Từ bỏ hết!
Tất cả, ngoại trừ… huynh!
Khuynh Vũ… của ta!