Câu chuyện mở ra với khoảng thời gian là mười bảy năm sau chính truyện, đầy bất ngờ và gây cuốn hút, tuy ngắn nhưng quá đủ để khắc họa nỗi đau đớn của một Phương Quân Càn không có Tiếu Khuynh Vũ bên cạnh suốt mười bảy năm, và tình cảm chung thủy bất tận của hắn.
Kể từ lần gặp nhau đầu tiên ở vườn đào thắm; từ khi sự hâm mộ, tôn trọng dành cho nhau nảy sinh; từ khi bộ mặt thiên hạ đệ nhất trơ tráo của Phương Quân Càn đã khiến Tiếu Khuynh Vũ coi mình như tri kỉ; hay đến lúc ra trận, một Tiếu Khuynh Vũ bằng lòng lo việc binh sự cùng Phương Quân Càn; rồi những ngày tháng êm đềm sau chiến tranh… đã khiến tảng băng mang tên Tiếu Khuynh Vũ dần tan chảy; cho đến khi tình cảm của Phương Quân Càn bộc lộ dần bằng những lời trêu chọc dò ý, sau này trở nên nghiêm túc…
Tất cả, tất cả đều hợp lí, không hề tạo sự mệt mỏi lê thê cho người đọc mà lại khiến họ cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của tình cảm. Mỗi chương qua đi là thêm một lớp tình cảm ngày càng dày. Chính vì thế, cảnh “gần gũi” giữa hai nhân vật chính, dù chỉ đơn giản là nói chuyện với nhau thôi, cũng đã đủ đắt giá, không gì có thể thay thế được những giây phút ấy.