Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 69




Nhân sinh bát khổ: sinh, lão, bệnh, tử, chia cắt ái tình, kết oán trường cửu, ham muốn không đạt, đoạn tuyệt bất thành.

Tháng tư, Lan Di trở về kinh sư, trước khi đi đem tiểu hài nhi Phương Vệ Y giao phó cho Phương Quân Càn.

“Càn nhi, kinh sư là nơi bon chen đấu đá, kế hiểm mưu thâm, Lan Di phải về bên cạnh giúp đỡ phụ thân con, tiểu đệ đệ đành phải phó thác cho con vậy!”

Dường như, trời đã ban cho những người phụ nữ một khả năng thiên phú, luôn luôn có dự cảm linh mẫn những việc sẽ xảy ra. Có lẽ, trong khoảnh khắc Lan Di quyết định để Vệ Y ở lại Bát Phương Thành, bà cũng đã tự đóng dấu cho mình một kết cục không thể nào hoán cải.

Lâm Y Y đương nhiên cũng theo Lan Di hồi kinh, khi lướt qua hai người, nàng không hề đưa mắt liếc ngang, chỉ lạnh lùng buông một câu nhẹ như gió thoảng: “Ta nguyền rủa các ngươi!”

Khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ vẫn bình thản không chút gợn sóng, thần sắc tịch liêu trữ định.

Trái lại, Phương Quân Càn chau đôi mày kiếm, đôi mắt sáng như sao nhíu lại thành một đường thẳng, bên hông, dường như thanh Bích Lạc đang run lên vì giận dữ, nói thay nội tâm tràn đầy sát khí của chủ nhân.

Mãi đến lúc xe ngựa của Lâm Y Y đã khuất dạng ở cuối quan lộ, Phương Quân Càn mới quay sang Tiếu Khuynh Vũ, ngữ khí thẳng thắn, lạnh băng: “Ta không ưa nàng!”

“Cho dù không ưa nàng, nhưng cũng không muốn làm gì tổn thương nàng!” – Bởi nói sao đi nữa, trong lòng Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn canh cánh với Y Y một món nợ ân tình.

Phương tiểu hầu gia nắm chặt thanh Bích Lạc bên người, giọng nói vẫn lạnh lẽo đáng sợ: “Nếu không phải vì nàng là một nữ nhân chưa hiểu chuyện đời, lại là biểu muội cùng huynh khôn lớn, thì… chỉ cần với câu nói vừa rồi, bổn hầu đã khiến nàng máu tươi ba bước!”

Cảm nhận sát khí mãnh liệt toát ra trong ngữ khí cũng như trên người Phương Quân Càn, toàn thân Tiếu Khuynh Vũ bất giác run lên.

Nhưng mà… rất nhẹ, rất khẽ, hầu như không ai thấy được.

Vô Song công tử hít sâu một hơi rồi thở dài:

“Ta vẫn luôn luôn nghĩ rằng, huynh là người rất điềm tĩnh!”

Phương Quân Càn mở to đôi mắt trong sáng như minh nguyệt đăm đăm nhìn về hướng vô định: “Kỳ thực ta không phải!” Bởi vì, kẻ bị vũ nhục là y, hắn làm sao có thể bình tĩnh?

Trong lòng Phương tiểu hầu gia tự nhủ, có chút trào lộng lẫn đắng cay: chỉ cần đụng đến những chuyện có liên quan đến huynh, Phương Quân Càn lại tự nhiên mất đi lý trí…

Nghĩ vậy rồi, hai tay đặt lên lưng luân y của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn hơi cúi xuống thì thầm, khóe môi cười dịu dàng: “Quên đi, chúng ta về thôi!”

Bát Phương Thành lặng lẽ trôi đi trong dòng chảy mênh mang vô tận của năm năm tháng tháng, yên ả êm đềm, ấm áp ôn nhu.

Phương Quân Càn luôn quán triệt quan điểm chỉ cần có tài là trọng dụng, bất kể xuất thân sang hèn, hết thảy thuộc hạ thân tín dưới trướng đều do một tay hắn tuyển chọn, sàng lọc dựa trên tài năng, tư chất cùng phẩm cách đạo đức, trực tiếp đề bạt, chỉ định vào các vị trí phù hợp, tận dụng tối đa và tạo điều kiện cho họ phát huy được hết sở trường.

Sắp đặt mọi việc đâu vào đó, tại Bát Phương Thành Phương tiểu hầu gia chỉ cần ngồi rung đùi ung dung điều khiển guồng máy hoạt động trơn tru liền mạch, vô cùng nhàn hạ. Vậy nên cứ mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, Phương tiểu hầu gia thích nhất là cải trang vi hành. Tuy nói là cải trang vi hành, nhưng nói thẳng ra là lấy việc công mưu việc tư, kiếm cớ đưa Vô Song công tử ra ngoài rong chơi, du sơn ngoạn thủy!

Tiếu Khuynh Vũ trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, dân phong tập tục không gì không nghe, không gì không biết, mỗi khi du hành đến chỗ nào cũng đều từ tốn thuyết giải về truyền thuyết lai lịch, tập quán địa phương cho Phương tiểu hầu gia tường tận rõ ràng, đến nỗi lắm lúc, Phương Quân Càn cứ phân vân tự hỏi: rốt cuộc thì ai đưa ai đi chơi đây!?

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, giống như một mạch nước ngầm trong trẻo biết cách khơi nguồn, văn chương thi phú, ứng đối ngâm vịnh cùng kiến thức cổ kim của Phương Quân Càn nhờ minh sư Tiếu Khuynh Vũ chỉ điểm, hun đúc đã tiến triển nhanh chóng không ngờ.

Hắn căn bản đã là thiên tính thông minh, kỳ tài xuất chúng, do đó chỉ cần Vô Song công tử nói qua vài lần đã ngay lập tức từ một suy ra đến ba, bốn lần hàm nghĩa, thông hiểu tường tận thấu đáo sự việc.

Lịch đại hoàng đế tự cổ chí kim, Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn là một trong số cực kỳ hiếm hoi các vị Thánh quân văn võ toàn tài. Hoàn Vũ Đế nhất thống thiên hạ, tài trí cùng võ công chắc chắn không cần phải bàn cãi, nhưng mà, ngay cả văn chương thi phú người cũng chuyên cần rèn luyện hằng ngày không chút lơ là, điều đó khiến cho bao nhiêu tao nhân mặc khách, học giả trí thức cũng phải kinh ngạc tán thưởng.

Hoàn Vũ Đế cũng là một cao thủ cờ vây, mỗi nước cờ của người đều toát ra phong thái cao ngạo bất phàm, uy phong lẫm liệt mà ẩn chứa sát khí kinh người, không ít lần khiến cho Đệ nhất danh thủ cờ vây thúc thủ, cam bái hạ phong.

Kỳ thánh Duẫn Tử Bạch ngạc nhiên hỏi: “Bệ hạ kỳ nghệ cao tuyệt, mỗi nước đều cơ trí hơn người, trước kia cũng chắc chắn là thắng nhiều thua ít, phải không?”

Bàn tay Hoàn Vũ Đế định hạ cờ bỗng nhiên khựng lại, ngẩng mặt, khóe môi nhếch một nụ cười cô độc, thê lương: “Không có, trẫm toàn thua!”

Mình… luôn thua… Mỗi lần chơi cờ với y, là mỗi lần bị y hạ gục thảm thương không còn manh giáp.

Trong trí nhớ của người, hình ảnh công tử Vô Song vẫn tươi mới nguyên vẹn như vừa hôm qua, mỗi khi thắng cờ lại nhẹ nhàng đưa tay vuốt lọn tóc mai mềm mại, ngước nhìn mình mỉm cười thanh nhã ôn nhu, nhưng cũng không giấu sự kiêu hãnh đắc ý, chậm rãi mở miệng buông một câu vân đạm phong khinh: “Huynh lại thua nữa rồi!”

Hoàn Vũ Đế khép mi mắt, giấu đi nhãn thần đang dần nhạt nhòa vì rướm lệ – ngồi ở ngôi Cửu ngũ chí tôn, nắm quyền sinh sát cả thiên hạ, trong tay là giang sơn cẩm tú vô tận mênh mông, nhưng làm sao nhìn lại được nét cười ôn nhu xa vắng của y thuở nào…

Bất tri bất giác, thời gian như lưu thủy lặng lẽ xuôi dòng, thấm thoắt đã ba năm…

Hơn ba năm nay, nếu hỏi Phương Quân Càn thay đổi nhiều nhất ở đâu, thì câu trả lời sẽ là: đôi mắt, đôi mắt trong sáng như minh nguyệt thiên hạ vô song của hắn. Trước đây, ánh mắt ấy ánh lên vẻ tinh anh lém lỉnh cùng những nét thơ ngây trong sáng của tiểu hài tử, nhưng càng lúc càng hàm chứa sự kiên định, rắn rỏi, cho đến lúc này, nhãn thần của hắn vừa ẩn chứa khí phách lợi hại, vừa không kém trữ định tao nhã. Khí chất của kẻ quân lâm thiên hạ ngày một hiển hiện rõ ràng, không khỏi khiến cho kẻ vô can phải bất an khiếp hãi.

Không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn liền thấu triệt – con ngươi tà mị luôn ẩn chứa một thứ bá khí sắc bén, là khát vọng, là hùng tâm nắm giữ vận mệnh cả thiên hạ trong tay mình.

Một tay chấp chưởng binh quyền, hùng bá một phương. Tĩnh có phong vân làm bạn, động có long hổ cùng theo.

Hết thảy chư hầu thiên hạ, không một ai dám có ý nghĩ khinh thường vị vương hầu tuấn mỹ vô song chỉ vừa hai mươi mốt tuổi ấy.