Mà Ngô Kình ở đối diện thì có một thanh kiếm trên dưới tung bay, toàn bộ cơ. thể giống như một cơn lốc xoáy, như một cơn gió xoay tròn cực nhanh, chỉ một thoáng cũng đã hình thành một cái toàn thân ánh sáng chói lóa, một dạng kiếm khí trường long hình ống lăn.
“Sắp quyết định thắng bại rồi!” Không biết là ai đã nhẹ nhàng nói một câu.
Sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc chưa từng có, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám, như là sợ bỏ qua bất cứ một khoảnh khắc nào vậy.
Sau đó nghe được một tiếng thét dài, Linh Miêu kiếm của Tả Tiểu Đa mở ra, tiếp đến là một thủy triều kiếm khí dâng trào lên xuống, tung trào một cách mãnh liệt, phóng thẳng lên cao.
Kiếm quang ngất trời, cuốn ngất trời tuyết!
Trong lúc nhất thời mọi người đều thấy, giống như là xuất hiện biển khơi vô cùng vô tận, từng đợt sóng trắng như tuyết, dâng lên ngút trời, vạn ngựa lên đường tàn phá hết thảy rồi ầm ầm trút xuống.
Cùng lúc đó, bên phía đối diện cũng là một tiếng thét dài, kiếm khí trường long to lớn khó bằng, cứ ngang nhiên xuyên qua hư không vô tận, nhanh như chớp đến thế gian!
Lăng không rút bắn!
Kiếm quang sáng tối chập chờn, tiến nhanh mà vào, liên tục đánh vào kiếm khí thủy triều lên xuống.
Nhưng mà trong thủy triều đang lên xuống, tí ta tí tách, vô số hạt mưa từ trên trời rơi xuống, khiến cho thủy triều vốn đã bộc phát mãnh liệt, lại lân nữa tăng thêm mấy phần uy thết
Mưa kéo tới ùn ùn như thác đổ, thủy triều lên xuống không ngừng, ụ
thành thủy triều nối liền đất trời, ba làn nước mưa triều tụ hợp, cường thế đè ép tới!
Rồi cứ thế chặn đứng kiếm quang trường long đang lao nhanh đến!
Tất cả các học sinh cấp lớn đồng thời thở dài một cái.
Đây là... Ngô Kình thua sao?
Sau đó có hai tiếng phốc phốc, hai cái bóng trắng, một trái một phải lại lần nữa xuất hiện.
Cơ thể Tả Tiểu Đa ở giữa không trung, chậm rãi hạ xuống, kiếm trong tay chợt lóe sáng, Linh Miêu kiếm đã vào vỏ. Dáng người cao ngất trở lại mặt đất, thân hình như ngọc, tiêu sái xuất trần.
Mà Ngô Kinh ở đối diện, toàn thân áo trắng có mười bảy mười tám vết rách, gió nhẹ thổi qua, lay động bốn phương, trên cánh tay cũng có lấm tấm vết máu.
Nhưng mà hắn giống như là không có cảm giác gì, chẳng qua là mặt đầy đau lòng nhìn kỹ trường kiếm trong tay mình.
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn, vốn là lóe lên tia sáng, trường kiếm uy nghiêm bức người, nhưng giờ phút này đã không còn hình dạng, hai bên lưỡi kiếm đã hoàn toàn biến thành răng cưa.
Thanh kiếm này, đã hư rồi!
Ngô Kinh thất vọng than thở, trên mặt cũng lộ ra nỗi đau trong lòng, nhẹ nhàng đút kiếm vào vỏ, ngẩng đầu lên nói: “Học đệ Tiểu Đa, công phu quyền cước rất tốt, kiếm pháp cũng thật là sắc bén, đúng là một thanh kiếm lợi hại, trận này, là †a thua!”
Tả Tiểu Đa ha ha cười to, có chút được nước làm tới n‹ Kiếm Vương mà..."
Đó là dĩ nhiên, ta là
Nghe lời ấy thì tất cả lầu trên lầu dưới đều cười rộ lên. _
Một nữ sinh lớn tiếng kêu lên: “Ngươi là đồ hèn hạ, Tiện Vương
Thêm lời này khiến cho tiếng cười cũng sâu hơn.
Tả Tiểu Đa hết lần này tới lần khác không cho đây là nỗi nhục, ngược lại còn là vinh hạnh, lớn tiếng nói: “Bất kể cái gì vương cũng đều được, đánh xong thì kết thúc công việc, đi ăn cơm, ăn cơm!”
Ngô Kinh ở đối diện cười khổ một tiếng, rồi nói: “Không bất kể cái gì vương, là vương đều được! Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Trận chiến này, là lớp bảy năm hai chúng ta thua. Thật xin lỗi, thầy, để cho ngài mất thể diện rồi:
Sai đó hắn khom người, cúi người thật sâu hành lễ về hướng cửa sổ.
Thân hình cao lớn của thầy Điền đứng lên, ha ha cười to: “Ngươi đã thi triển hết sở trường, đã toàn lực ứng phó, trận chiến này, thua không oan! Có chỗ nào. mất thể diện chứ! Ta cho các ngươi ba tháng, muốn các ngươi cố gắng hết sức, đoạt bàn lại cho ta! Bữa cơm này, ta sẽ cũng các ngươi đứng ăn!”
Tả Tiểu Đa và Ngô Kình cùng sóng vai lên lầu.
Tả Tiểu Đa ngồi xuống ăn cơm, tất cả các bạn học của lớp một đều cùng. nhau ngồi xuống ăn cơm, dù là ngồi trên ghế, hay là ngồi dưới đất, đầu bắt đầu ăn cơm, trong lòng tràn đầy kích động.
Sau lưng Tả Tiểu Đa, thầy Điền thẳng tắp đứng, một tay bưng dĩa thức ăn của mình, sắc mặt vẫn bình thản, ăn cơm như bình thường.
Ở sau lưng hắn, tất cả các học sinh lớp bảy năm hai cũng đều đứng nghiêm, bưng dĩa há miệng to ăn cơm, khóe mắt mọi người đều đỏ bừng.
Có mấy nữ sinh, vừa ăn vừa nhìn bóng lưng của thầy, nhìn thầy mình đứng ăn cơm, nước mắt ào ào rơi xuống dĩa thức ăn.
Lúc này cả căng tin, không có bất kỳ một người nào nói chuyện, cả phòng vô cùng yên tĩnh.
Nhiều lắm cũng chỉ là tiếng nuốt thức ăn, tiếng nhai, còn có tiếng húp canh.
Lần này Tả Tiểu Đa cũng không tăng tốc độ ăn cơm, mà là ăn theo tốc độ bình thường, không nhanh không chậm mà ăn xong bữa cơm này.
Hôm qua, hắn ra về trước chính là giữ thể diện cho Triệu Văn Thắng.
Nhưng nếu hôm nay về sớm, thì ý muốn lấy người làm mẫu để giáo dục học sinh của vị thầy Điền đang cùng học sinh chịu phạt kia, sẽ giảm đi rất nhiều.
Như vậy, cũng chính là không tôn trọng sự cống hiến của thầy Điền. Biết hổ thẹn rồi mới dũng cảm được!
Chắc chắn bữa cơm hôm nay của lớp bảy năm hai, sẽ khiến cho bọn họ cả đời khó quên!
Tả Tiểu Đa sẽ không làm điều gì ảnh hưởng tới người khác và cũng không muốn phá hư căn phòng này.
Dựa theo tốc độ bình thường ăn xong, Tả Tiểu Đa để đũa xuống, các bạn học sinh lớp một cũng đồng loạt đặt đũa xuống, sau đó chỉnh tề đứng lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tả Tiểu Đa dẫn đầu xoay người, cúi người chào với thầy Điền. Sau đó, toàn thể lớp một đều cúi chào thầy Điền, dưới sự hướng dẫn của Tả
Tiểu Đa, mọi người không nói một lời nối đuôi nhau ra khỏi căng tin, lẳng lặng rời đi.
Thẩy Điền nhẹ nhàng than thở một tiếng, buông dĩa thức ăn xuống. Không nói một lời, chỉ chắp tay rời đi.
Các bạn học sinh lớp bảy năm hai đang đứng phía sau, hồi lâu cũng không có ai mở miệng nói chuyện, hô hấp của mỗi người đều vô cùng nặng nề.
“Trở về luyện công! Liều mạng tập luyện, nhất định phải giành lại cái bàn này!”
Một người cắn răng nghiến lợi nói.
Mới vừa nói xong thì bị bạn học bên cạnh vỗ một cái lên đầu. “Nói gì đó? Kêu la cái gì? Phẫn nộ vì không có năng lực sao?
Nếu như ở đây thề thốt tuyên cáo với trời đất, không bằng mau trở về tu luyện đi!”
“Đi! Trở về"