Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 765: Biết hổ thẹn rồi mới dũng cảm được!




Tả Tiểu Đa bên trái, Ngô Kình phía bên phải, tốc độ di chuyển của hai người gần như hoàn toàn giống nhau, từng trường kiếm của hai người đều lấp lánh ánh sáng sắc bén, phóng lên trời cao.

Một trận mưa phùn lất phất chợt bao phủ cả sân chiến đấu bên ngoài, mà một tiếng rồng ngâm vang lên từ bên phía Ngô Kình, kiếm khí như rồng lắc đầu vẫy đuôi, thật giống như một con rồng đang bơi lội, khắp cả người lóe lên ánh sáng sắc bén, mạnh mẽ chui vào trong mưa phùn, lập tức lại mênh mông cuồn cuộn mà ra.

Keng keng keng... Hai thanh kiếm liên tục tiếp xúc với nhau, không ai nhường ai.

Lại nghe thấy một tiếng nổ rền vang, nhưng là lúc thanh kiếm hai người chạm nhau đồng thời đều tự bay lên đạp nhau một đạp!

Rồi lại song song tách ra, chỉ có kiếm khí quanh quẩn không tiêu tan, dây dưa cùng một chỗ.

Tả Tiểu Đa thét dài một tiếng, chỉ cảm thấy trận này đánh đến hết sức sảng khoái vui vẻ, một lưồng khí phách nảy sinh trong lồng ngực, hét lớn một tiếng, lại dẫn đầu phản công.

Ngô Kình trước mắt này tuy là người nhà họ Ngô, nhưng tu vi của hắn cũng thật sự không thể khinh thường.

Tả Tiểu Đa đã trải qua nhiều thứ như vậy lắng đọng lại, nhưng Ngô Kình này nếu chỉ đơn thuần so sánh trình độ thâm hậu của nguyên khí mà nói, thì lại còn hơn xa Tả Tiểu Đa.

Mà kinh nghiệm chiến đấu của người này cũng rõ ràng là vô cùng phong phú.

Mấy đối thủ mà Tả Tiểu Đa gặp lúc trước hoàn toàn không thể so sánh với hẳn!

Mà Ngô Kình này nhìn tu vi cảnh giới trước mắt thật sự không coi là quá cao, chẳng qua là cảnh giới Thai Tức đỉnh, nhưng ở trong tình huống trong lớp có nhiều bạn học đạt tới cảnh giới Đan Nguyên, hắn còn có thể đàn áp mọi người, vững vàng nắm giữ vị trí lớp trưởng, hiển nhiên cũng là một nhân vật thiên tài!

Hơn nữa vị này cũng nhất định là loại mỗi cảnh giới đều sẽ áp chế chân nguyên xao động, một người mạnh mẽ tự giới hạn đột phá!

Chỉ là không biết người này đã áp chế mấy lần?!


Tả Tiểu Đa càng đánh càng cảm thấy trong lòng dễ chịu, đó là một loại cảm giác sung sướng khi có cơ hội ngẫu nhiên gặp phải kỳ phùng địch thủ, kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lập lòe, khắp nơi đều là mưa phùn mông lung, phảng phất trong đó đã bắt đầu có những hạt mưa nho nhỏ rơi xuống!

Đây là... Tiểu Vũ Kiếm!

Không thể không nói kiếm pháp của cha nuôi thật quá trâu bò, ngoại trừ tên của kiếm pháp mỗi lần đều làm Tả Tiểu Đa cảm giác có chút xấu hổ thì những mặt khác đều là hoàn toàn không có khuyết điểm hết sức lợi hại.

Tả Tiểu Đa cảm thấy thoải mái trong lòng, bởi vì đối thủ quá xuất sắc, khiến cho kiếm thuật của bản thân mình có đột phá, càng ngày càng muốn gì được nấy, thoải mái tùy ý.

Nhưng mà trong lòng Ngô Kình ở phía đối diện lại không dễ chịu tí nào, thậm chí là trong bụng dâng lên cảm giác hoảng sợ khó hiểu!

Thằng nhóc trước mặt này, lế nào là một tên yêu nghiệt?

Cảnh giới Võ Sư lúc ấy ta bị đè nén đến sáu lần, bị đường gai trên đường ở cảnh giới Tiên Thiên đè nén năm lần, sau đó mới đột phá đến cảnh giới Thai Tức, bây giờ cũng là đang ở đỉnh phong của cảnh giới Thai Tức, đã kiềm chế sự xao. động của chân nguyên lần đầu tiên rồi, có thể nói là hậu tích bạc phát!

(Hậu tích bạc phát” nguyên là câu “Quân tử hậu tích nhi bạc phát”. Trong “Giá thuyết tống Trương Hổ” của Tô Đông Pha có câu: “Bác quan nhỉ ước thủ, hậu tích nhi bạc phát”. Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.)

Nhưng với nội tình và thực lực tu vi của ta, sao có thể cân sức cân tài với Tả Tiểu Đa được?

Không phải hắn chỉ vừa mới nhập học sao?

Không phải ở trong tư liệu của hắn mới chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên thôi sao?


Cho dù hắn cũng có thể kiềm chế được sự xao động của chân nguyên, tự hạn cảnh giới, hay bây giờ đã đạt đến đỉnh phong của cảnh giới Tiên Thiên, nhưng mà cùng ta chênh lệch vẫn là hơn một cảnh giới rất lớn, làm sao lại khó chơi như vậy?

Trong lòng càng lo lắng, thì trường kiếm càng di chuyển xuất thần nhập hóa, xuất sắc vạn phần!

Tất cả những người đang xem trận chiến thì đều không dám chớp mặt, cuộc chiến đấu này, đơn giản là khiến cho người ta thấy tinh thần vui vẻ thoải mái, bất kể là người lớp cao hay lớp thấp thì đều nhìn đến lóa con mắt, sau đó đắm chìm vào bên trong!

Có lẽ sức chiến đấu trong mắt người khác sẽ không là gì, nhưng cuộc chiến này lại thể hiện sức mạnh của thanh kiếm, kỷ xảo, linh hoạt, kế hoạch, ý thức chiến đấu và kinh ng chỉ luyện tập, kỳ diệu đến đỉnh cao đối chiến, mỗi một hạng mục đều là do bản thân chăm

Dù là Ngô Kình năm hai hay Tả Tiểu Đa năm nhất, nhưng đều thể hiện một tư thế như đã trải qua trăm trận đánh!

Một điều này, mọi người đều thấy rất rõ ràng.

Một người lớp trưởng năm nhất, còn người kia là lớp trưởng năm hai, bất kể là ai thắng trận chiến này, thì đều xứng đáng với chức vụ là lớp trưởng, cũng không hổ danh là thiên tài.

Dĩ nhiên, dù thắng hay thua thì khả năng tiềm tàng của Tả Tiểu Đa năm nhất vẫn lớn hơn một chút.

Dù sao thì người ta cũng chỉ là một học đệ mới nhập học thôi.

'Trận chiến kéo dài, hai người phát ra kiếm khí vô cùng dày đặc, tiếng leng keng cũng một lúc một nhanh và dồn dập hơn.

Giống như gió thổi lá sen, mưa tạt vào chuối tây, hợp thành một mảnh, sau đó từng hạt châu lớn nhỏ rơi xuống bàn ngọc, cứ thi nhau mà đến.

Mưa bụi vẫn như cũ đang không ngừng bành trướng, hạt mưa cũng theo đó dần dần tăng thêm nhiều hơn, kiếm khí trường long trải qua hồi lâu mà vẫn không giảm, tả xung hữu đột, lắc đầu vẫy đuôi, một chùm kiếm quang, thì phóng lên tận trời rồi nở rộ giữa không trung, bùng nổ sáng chói...

Cũng không biết đã là tiếng nổi thứ mấy, hai người lại té bay ra ngoài, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ bọn họ, chỉ thấy trên người và trên mặt của bọn họ, tất cả đều có rất nhiều những giọt mồ hôi rớt xuống, hiển nhiên là do cuộc chiến đấu kịch liệt này gây ra.

Ngay sau đó, Tả Tiểu Đa quay người lại, kiếm quang giống như thủy triều biển cả mà tầng tầng dâng lên, từ gần đến xa, từ xa đến gần mà thay nhau nổi lên, chỉ cần nhìn từng đạo kiếm quang kia cũng khiến cho đôi tai mọi người nghe được tiếng thủy triều xoay tròn.