Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 719: Bây giờ có thể tin ta rồi chứ?




Lý Thành Long nhớ lại một lúc, nói: “Hình như là 9 lá, thân cây to gần bằng hạt bắp, bộ phận phía dưới đã biến thành màu trắng, phần rễ cuối cùng ở phía dưới hiện lên màu ngọc bích, như vậy đã dùng được chưa?”

“Chín lá? Thân cây to vậy sao? Hóa trắng rồi? Rễ ngọc bích?”

Hạng Xung lập tức nhảy dựng lên, không thể tin được nói: “Thật sao? Ngươi nói đều là sự thật sao?”

Có trời mới biết trong hai mươi năm nay gia tộc Hạng Thị đã dùng sức người sức của to lớn cỡ nào để đi tìm Lan Hương Thảo đủ năm, nhưng có thể tìm thấy nhiều nhất cũng chỉ là những cây được 6 lá 7 lá, có thể chữa được tạm thời chứ không thể thật sự chữa được tận gốc.

Gia tộc Hạng Thị đã bắt đầu tìm kiếm trước khi hai anh em bọn họ ra đời, và vẫn luôn tìm cho đến hiện tại, từ đó đến nay chưa từng dừng lại, nhưng vẫn không tìm thấy.

Lúc này, Lý Thành Long lại chính miệng nói là hắn có!

Cái này... Thật sự là vui mừng bất ngờ còn to hơn cả trời!

“Đương nhiên là thật rồi!”

Lý Thành Long gật đầu khẳng định: “Có điều bây giờ đang nằm trong nhẫn không gian của Tả lão đại, đợi xác nhận tình hình một lúc là được thôi mà.”

“Đúng, đúng!”

Hạng Xung càng kích động: “Lớp trưởng tu luyện Viêm Dương Chân Kinh, hỏa lực thuần dương của công pháp này không những có khả năng gìn giữ trạng thái sinh trưởng của Lan Hương Thảo, thậm chí có lợi ích đảo ngược tác dụng phụ của

Lan Hương Thảo... quá tuyệt vời!”

Hạng Băng nhảy dựng người lên: “Lớp trưởng đang ở đâu? Bây giờ chúng ta đi tìm hắn!"

Lý Thành Long ho khan một tiếng, như cười một tiếng: “Cái này, ờm, các ngươi nên chuẩn bị tâm lý, lớp trưởng của chúng ta có nói rồi, tướng pháp thứ nhất, vơ vét của cải thứ hai, tu vi cuối cùng, thật sự không phải chỉ nói cho có thôi đâu...”

“Chuyện này không thành vấn đề!”

Hạng Xung khua tay: “Yên tâm đi! Bất luận là cái giá nào thì bọn ta đều có thể trả được!”

“Khụ khu...”

Lý Thành Long do dự một lúc, nói: “Vậy bây giờ chúng ta lập tức sang đấy, xem thử tình hình cụ thể của Lan Hương Thảo đó.”

Lúc này Tả Tiểu Đa đã trở lại biệt thự từ lâu, ba ngày gần đây chưa chính thức nhập học, hắn ở trong trường học đợi đến chán nản, mọi người đều đánh nhau náo nhiệt vô cùng...

Nhưng mà lại không có ai hỏi thăm Tả Tiểu Đa!

'Từ sau cái ngày một mình chiến đấu với 35 người kia, bọn họ đã bắt đầu cúng bái mình.

Không ai đến tìm mình so tài nữa.

Hình trạng này khiến Tả đại nhân rất cô đơn lạnh lẽo.

Đi trong sân của biệt thự, nghĩ nghĩ xem có thể luyện chùy ở đâu, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân lúc này, không nhịn được nổi hứng làm thơ, lập tức ngâm một bài thơ.

“Đôi tay sắt phá vỡ ngàn núi,

Thanh bảo kiếm vắt ở bên lưng,

Bước đến Tiềm Long không ai sánh bước,

Mới biết nơi cao lạnh lẽo vô cùng!”

Tả Tiểu Đa ngâm thơ xong còn tự mình lặng lế đọc lại hai lần, cuối cùng cảm thán: “Đúng là một bài thơ hay!”

“Ta đúng là một nhà thơ bị Võ học làm lỡ mà...”

“Không ai sánh bằng, là việc cô đơn lạnh lẽo đến mức nào chứ.”

Lúc này biểu cảm của Tả Tiểu Đa rất trống vắng, hai tay chấp sau lưng, trên mặt vắng lặng nhìn về phía chiều tà đang ngả về tây, giống như là một lão kiếm khách cô độc đã vô địch thiên hạ, đứng sừng sững trên đỉnh núi, nhìn xuống thiên hạ, người quá tài giỏi không tránh khỏi cô đơn.

Trong thiên hạ có vô số anh hùng nhưng lại không có ai là địch thủ!

Gió đêm thổi đến, tay áo của Tả Tiểu Đa bay lên kêu lạch phạch, tình cảnh vắng lặng lại bị bản thân tưởng tượng thành thê lương, không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: “Than ôi, trường kiếm không lợi, quần hùng thúc thủ, nhân gian thiên hạ này còn có ai xứng đáng để ta rút kiếm ra? Một đời mạnh mẽ không ai vượt qua được, đánh khắp Tinh Hồn chỉ ta độc tôn! Cuối cùng Tả Tiểu Đa ta cũng đi đến bước này!”

“Khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ... Khụ khụ...”

Tiếng ho khan giày vò tâm can, giống như có người mắc phải bệnh lao ở sau lưng, ho đến không thể dừng lại!

Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên: “Hiệu trưởng?”

Diệp Trường Thanh che ngực, ho khan đến nỗi trời đất mờ mịt, xé ruột xé gan. Hôm nay nhìn thấy Tả Tiểu Đa đi hơi sớm, cuối cùng Diệp Trường Thanh không nhịn được muốn đến xem thử thiên tài trong truyền thuyết này khi tan học sẽ có trạng thái như nào, vẫn có chút tò mò.

Vốn muốn lén lút đến xem rồi sẽ lập tức trở về.

Kết quả hắn nhìn cả buổi, cuối cùng nghe thấy lời lẩm bẩm của thằng nhóc cực kỳ không biết xấu hổ này, nghe đến nỗi ông đây trực tiếp bị sặc muốn nội thương!

Trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy!

Một Tiên Thiên bé nhỏ lại cảm thán không ai sánh bằng, cảm thán chỗ cao. lạnh lẽo, thậm chí còn ngâm một bài thơ vì chuyện đó...

Cho dù dùng hiểu biết kinh nghiệm của Diệp Trường Thanh cũng không cách nào tưởng tượng được dộ dày da mặt của thằng nhóc này!

Tim mạch vốn có vấn đề, lần này sặc đến như vậy suýt nữa tiễn lão hiệu trưởng về bờ bên kia luôn.

“Hiệu trưởng, sao ngươi lại ở đây?” Tả Tiểu Đa vội vã chạy đến, thận trọng võ lưng giúp Diệp Trường Thanh, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, xinh xẻo dễ thương, thật sự là đáng yêu vô hại, thật thà chất phát hợp lòng người.

Nhìn khuôn mặt khôi ngô thành thật, thông minh đáng yêu, vừa chân thành vừa sợ hãi, khắp nơi mặt đều viết đầy sự cẩn thận dè dặt này...

Diệp Trường Thanh càng ho kịch liệt hơn. “Khụ khụ khụ khụ...”

Đây đúng là muốn lấy cái mạng già này của ta mà, tim mạch của lão phu không tốt...

Nhưng cũng rất tò mò, từ tâm trạng kiêu ngạo như vậy đến loại biểu cảm của lúc này, ngươi chuyển đổi tùy ý như thế kiểu gì vậy?

Tài năng trở mặt này thật sự rất đột phá, không hề thua kém bất cứ một ảnh đế ảnh hậu nào trên đời này, chỉ có xuất sắc hơn chứ không có kém hơn!

Tả Tiểu Đa nhanh chóng lấy một cái ghế tựa trong nhẫn không gian ra, cẩn thận dè dặt đỡ Diệp Trường Thanh ngồi xuống.

Khó hiểu trong lòng: Không phải nói hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long chính là cường giả số một thế giới sao? Sao có thể ho đến mức này chứ? Giống như một ông già yếu ớt không sống được bao nhiêu ngày nữa vậy...

Kỳ lạ thật!

“Khụ khụ... Tả Tiểu Đa à.”