Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 492: Tả đại sư bị bắt cóc




Tả Tiểu Đa bình tĩnh nói: “Mà ngươi mồ côi từ bé, chính là kiếp nạn từ nhỏ, phiêu bạt quan san.”

“Nhưng người có mệnh cách là Phượng mệnh, trừ vận đạo của bản thân còn có thêm thiên địa chi thế. Thiên nhân khí vận hợp lại, mới tạo thành mệnh cách này; hoặc là nơi sinh ra có khí vận lớn lao tồn tại, hoặc là tổ trạch có phượng hoàng khí vận gia trì”

Mặc Huyền Y lập tức nắm được trọng điểm: “Phụ mẫu tổ trạch có phượng hoàng khí vận gia trì ư? Ý đại sư là.."

“Cô gái thật thông minh”

Tả Tiểu Đa rũ mắt nói: “Ta xem cô gái... Mặt có Bắc Đầu tinh chiếu, hỉ khí đồi dào, từ cung sáng ngời, góc nhật nguyệt rõ ràng. Nếu bần tăng tính không sai... người cô gái muốn tìm giờ đang ở trong phạm vi trăm dặm này”

“Trong vòng trăm dặm sao?”

Mặc Huyền Y chợt thở dốc.

Chẳng phải ý nói là, cha mẹ mình đang ở trong thành Phượng Hoàng ư?

“Nhờ đại sư... nói rõ rằng hơn được không?”

Mặc Huyền Y cũng nghe ra được, trong câu trước đó Tả đại sư này nói là "Bắc Đấu tinh chiếu, hỉ khí dõi dào", phần “Bắc Đẩu tinh chiếu” có ẩn ý không rõ ràng lắm.

Nhưng giờ này nàng cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa, nàng chỉ cảm thấy tim mình đập như nổi trống, hầu như sắp bật khỏi họng.

“Cô gái chớ vội, ta đã nói ngươi chính là Phượng mệnh, mà nơi đây là thành Phượng Hoàng, có Phượng Mạch tồn tại, chính là nơi tuyệt hảo để thai nghén ra Phượng mệnh... Lại lấy tướng mạo của ngươi, chủ thân nhân gần trong gan tấc... Cho nên ta mới nói người mà ngươi muốn tìm kiếm ở ngay trong phạm vi trăm dặm này, hoặc nói thẳng ra, bây giờ đang ở trong thành này."

Tá Tiểu Đa nói: "Chuyện này thì không thế sai được”

Mặc Huyền Y hít một hơi thật sâu, khom lưng hành lễ: "Nhờ đại sư chỉ cho một phương hướng”

Một người bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Ngươi chỉ cần đăng bài tìm kiếm là có thể tìm được mà. Tả đại sư xem tướng chuẩn lắm, đã phán ảt trúng. Hẳn nói người nhà của ngươi ở ngay gần đây thì không sai được đâu.

Chỉ phương hướng cũng chỉ là đại khái thôi, đâu có nhanh được bằng quảng cáo...”

Môi Mặc Huyền Y run lên, thấp giọng nói: “Ta... ta... ta muốn tự mình tìm..."

Đang nói thì nước mắt đã rơi lã chã.

Chẳng lẽ ta còn không biết quảng cáo càng nhanh hơn à?

Nhưng vấn đề là... ta không thể làm thế được.

Cái thân phận Vu Minh chết tiệt này.

Tả Tiểu Đa trầm ngâm một lát, nói: “Thôi được rồi, nữ thí chủ đã có lòng thành, quyết chí không đối, băn đạo cũng không đành lòng, thôi thì dứt khoát làm người tốt đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên... Nào nào, ngươi viết một chữ đi”

Nói rồi đưa một tờ giấy trắng và một chiếc bút ra.

Mấy người bên cạnh đều có vẻ mờ mịt.

Nãy ngươi tự xưng “bần tăng”, giờ lại đổi sang xưng “bần đạo”, ủa xin hỏi, ngươi là Phật môn hay Đạo môn vậy?

"Viết một chữ?”

“Đúng vậy, bản tọa chính là chân truyền của Quỷ Cốc Tử, am hiểu nhất là xem tướng đoán chữ, ngươi có thể theo suy nghĩ trong lòng mình, tùy ý viết ra một chữ, ta sẽ dựa vào đó chỉ rõ phương hướng cho ngươi.

Gương mặt Tả Tiểu Đa như làn gió xuân ấm áp.

Chân truyền của Quỷ Cốc Tử?

Chưa đến ba phút ngươi đã đổi ba môn phái rồi đấy Tả đại sư à.

Nếu không phải ngài xem chuẩn thì chúng ta đúng là không dám tin...

À mà, Quỷ Cốc Tử là cái gì thế, chắc là truyền thừa của bậc danh gia, hình như chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng có vẻ rất là vĩ đại, ừ, hóa ra Tả đại sư là xuất thân danh môn luôn nha!

Mặc Huyền Y nén nước mắt, nhấc bút lên, đoan chính viết một chữ.

"n"

"Tả Tiểu Đa cầm tờ giấy này, phủi phủi, khẽ nói: “Ta tặng cô gái mấy câu này...”

"Mời nói”

Mặc Huyền Y thành kính nói.

"n, đến từ tâm kẻ có duyên, nuôi con dạy cái vẹn thiên luân, một thời ly tán ngăn sông núi, lòng tìm về cội dễ gì quên; mây tía đẳng đông thiên địa ân, vạn vật sinh sôi chủ thiên tâm, ba mươi năm ấy mong con trẻ, tìm hướng thành đông dưới chân tường”

Tả Tiểu Đa thở dài dằng dặc: “Đi đi, cha mẹ ngươi đang đợi ngươi đấy”

Mặc Huyền Y ghi nhớ thật kỹ từng câu từng chữ của tám câu sấm ngôn này trong lòng, lại lấy một tờ giấy trắng khác chép lại, vẻ khẩn cầu hỏi: "Đại sư xem. lại xem có chữ nào sai không?”

"Không có.”

“Đa tạ đại sư!"

Mặc Huyền Y cúi mình hành lễ, xoay người bỏ đi.

Tả Tiểu Đa gọi: "Từ từ đã cô gái.”

“Đại sư còn có gì dạy bảo?” Mặc Huyền Y dừng bước quay lại.

“Ta tặng thêm cho cô gái mấy câu. Coi như là... lời khuyên răn” Ánh mắt Tả Tiểu Đa sáng quắc.

“Mời đại sư chỉ giáo” Mặc Huyền Y tôn kính đáp.

Tả Tiểu Đa trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.

“Một núi một sông một phương nhân, ân oán thật giả quẩn quanh thân, chữ thiện trong lòng còn giữ lấy, chớ bỏ lòng ngay thiên địa sinh, nước có nguồn, cây có cội; đi đường ngay, không thẹn với lòng; đừng tay cầm kiếm trợ tà ác, nguyện quân mãi là cố hương nhân”"

Tả Tiểu Đa thở dài: "Ngươi đi đi. Tự giải quyết cho tốt"

“Đa tạ đại sư. Ta sẽ ghi nhớ”

Mặc Huyền Y khom người hành lễ, rời khỏi đoàn người, đi về phía đông.

Mọi người ở đây tựa như lọt vào trong sương mù, tất cả đều cảm thấy vị Tả đại sư của chúng ta càng có phong thái tiên nhân hơn, càng thêm cao thâm khó lường.

"Tiếp theo đến ai nào?”

Tả đại sư ra vẻ đạo mạo hỏi.

Một người trung niên nhảy ra, đáp: “Ta, ta. Cuối cùng cũng đến lượt ta, ta đã xếp hàng ba ngày rồi đấy”

“Vậy thì là ngươi” Tả Tiểu Đa không nhịn được.

Người trung niên vui vẻ ra mặt, vừa tiến lên phía trước vừa nói: "Tả đại sư, ta muốn hỏi..."

Ngay vào lúc này, đột nhiên không trung vang lên một tiếng động lớn.

"Vèo!"

Một vệt kiếm quang như ánh sét từ chín tầng trời ngang nhiên giáng xuống, một cơn lốc cũng theo sát mà đến, gió cuốn mây tan.

Dù là người có ánh mắt sắc bén cũng chỉ thấy dường như có một bóng đen lóe lên mà thôi.

Sau đó, mọi người sợ hãi nhận ra, Tả đại sư trước mặt đã biến mất. Chỉ trong chớp mắt mà không còn thấy người đâu nữa.

Cùng lúc đó, trong trường học vang lên một tiếng gào thét: "Tên giặc to gan!"

Một vệt kiếm quang như sét đánh vội vàng vọt lên trời cao rồi đi mất.

...

Kinh biến xảy ra đột ngột, Tả Tiểu Đa chỉ thấy trước mắt tối sầm, lập tức mất đi ý thức. Đến khi mở. mắt ra, đã phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoang vu đổ nát, chắc là phòng ở bị bỏ hoang đã lâu ở một nơi nào đó.