“Nếu như chú Ngô có thể đến đấy kịp thời... Tự mình có thể có thuật xoay chuyển trời đất..."
Tả Trường Lộ khế thở dài: “Chỉ sợ là...Hắn không có cách nào đến đấy kịp, hễ mà cao thủ chiến đấu với nhau thì sống chết chỉ trong chớp mắt, cho dù chỉ một giây... Cũng đủ để sống chết hàng nghìn lần rồi. Nếu như cứu giúp không kịp thì cường giả mạnh hơn đi nữa cũng bất lực, không biết làm gì.
Tả Tiểu Đa cau mày, đang suy nghĩ: “Ta có thể nhìn ra họa phúc của người khác nhưng tại sao lần này lại không nhìn ra? Rõ rằng sáng sớm hôm nay ta còn gặp qua thầy Tân mà!”
Đối với vấn đề này của Tả Tiểu Đa, Tả Trường Lộ không có cách nào đáp lời.
Bởi vì hẳn không hiểu chút gì về chuyện này!
“Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, khó tưởng tượng được, mơ hồ không thể giải thích được...”
...
Bên khác.
Trong quán ăn nhỏ.
Tưởng Trường Bân vẫn đang kính rượu qua lại với Thượng Thanh Vân, bốn bình rượu lúc này đã cạn đáy.
Ánh mắt của Tưởng Trường Bân đã lộ rõ vài phần mơ hồ.
Ngay lúc đó.
Bên ngoài có tiếng nói của người khác truyền đến: “Chủ quán đâu? em hai món nhậu ra đây. Mưa nhỏ như này mà uống chút rượu thì đúng là sảng khoái.”
Giọng nói của người đấy rất mạnh mẽ, nguyên khí tràn trề.
Đôi mắt vốn luôn hờ hững của Thượng Thanh Vân lay động hiếm thấy.
Giọng nói của chủ quán vang lên: “Xin lỗi quý khách, hôm nay quán nhỏ không kinh doanh...”
“Không kinh doanh? Không kinh doanh thì ngươi mở cửa làm gì?"
“Không phải ở đây có người đang ăn hay sao? Sao vậy, sợ chúng ta không có tiền trả à?”
“Không phải, thật sự không phải mà... Hôm nay, quán nhỏ của chúng ta được ông chủ trên trong bao hết rồi.”
“Bao rồi? Con mẹ nó thật xui xẻo mà! Nơi rách nát thế này mà cũng có người bao cả quán cơ đấy!”
Người bên ngoài cứ lớn tiếng mắng to: “Rốt cuộc là tên nhà giàu mới nổi nào từ đâu đến, vậy mà cũng bắt chước người ta bao quán? Có tiền thì đi đến trung tâm mà bao khách sạn lớn, mé nó bao một cái quán rưồi nhặng thì đã được xem là giàu có hào sảng cái gì chứ? Làm màu cũng không phải làm như vậy, làm màu, ha ha, là làm kẻ ngốc thì cớ?!”
“Đây đâu phải là làm kẻ ngốc đâu, đây chính xác. là ngu ngục!"
“Thật con mẹ nó xui xẻo mà!”
“Rốt cuộc thì thế giới này bây giờ bị làm sao ấy, đi ra ngoài là gặp chuyện lạ... Ngươi nói tên ngu nào lại mẹ nó chạy đến nơi như thế này bao quán, cứ đến lúc chúng ta muốn ăn một bữa cơm thì gặp chuyện kỳ lạ như này. Đây mé nó thật sự là muốn chọc tức ta mà...”
Người bên ngoài càng chửi càng quá đáng.
Giọng nói của ông chủ khuyên ngăn: “Quý khách, quý khách... Ngươi nhỏ tiếng thôi, nhân vật bên trong rất lớn..."
“Mẹ nó! Nhân vật lớn lợi hại? Bao một cái quán là nhân vật lớn hả?"
Tiếng mắng chửi hùng hùng hổ hổ đi đến: “Hôm nay ông đây muốn mở mang kiến thức xem thử đây có thể là nhân vật lớn nào! Má nó chạy đến nơi hoang sơ hẻo lánh này bao quán... Ai có phong cách ghê như vậy, lại được ông chủ của quán rưồi nhặng này xem như nhân vật lớn?!”
Tiếng bước chân vang vọng vào bên trong căn phòng bên này.
Sắc mặt Tưởng Trường Bân đã rất phẫn nộ, sát khí đầy mặt, lầm bẩm nói: “Má nó hai tên ngu ngốc. này từ đâu đến vậy, quấy rầy nhã hứng của ông đây!"
Gương mặt gầy gò của Thượng Thanh Vân vẫn tĩnh lặng, ngón tay im bặt đặt trên mặt bàn.
Ầm một tiếng, cửa bị đẩy ra
“Ông bác nào đây? Có mặt mũi vậy hả?”
Một tên gầy guộc có vóc người cao cao trên mặt đầy ý thù địch xuất hiện ở trước cửa: “Chạy đến đây bao quán, chơi vui không? Giàu có như vậy sao không đến núi tuyết cực độ bao cái khách sạn chơi đi?"
Tưởng Trường Bân vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Thứ vô liêm sỉ gì đây, không nhìn thấy trong phòng có người hả? Đây chính là văn hóa đạo đức của ngươi sao? Phép lịch sự tối thiểu cũng không biết à?”
“He he he...”
Tên gầy cười lạnh: "Ông đây chưa bao giờ tỏ ra kiềm chế với những người đã không có tiền mà còn thích làm màu, Tên mập kia, là ngươi bao cái quán này hả? Này đến đây để ông dạy bảo ngươi cái gì gọi là bao quán, sẵn dịp cho ngươi cơ hội thể hiện một chút cái gì gọi là tu dưỡng.”
Tưởng Trường Bân gào lên giận dữ: "Đúng là rác. rưởi!"
Gòn chưa dứt lời đã xông đến giống như một cơn lốc, giơ tay đánh vào mặt của tên gầy.
Tên gầy kia giơ tay chụp lấy tay của Tân Phương Dương, khinh thường nói: "Chỉ với một chút sức mạnh này? Cũng dám bao quán? Nhân vật lớn? Ha ha ha... Đi chỗ khác chơi đi.”
Run tay một cái trực tiếp ném Tưởng Trường Bân ra ngoài.
Lần này dùng sức cực lớn, Tưởng Trường Bân mắng chửi không ngừng, người đã bị ném vào trong màn mưa không biết đã bay đến bao xa.
Thượng Thanh Vân bình thản ngẩng đầu, chậm rãi đứng dậy nhìn sang tên gầy ở trước cửa, nhẹ giọng nói: “Cáo hạ, sang đây”
“Sang cái đồ vô lại nhà ngươi ấy! Cái thứ tiếp khách nhà ngươi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì! Sao hả? Giả bộ bình tĩnh trước mặt ông?”
Tên gầy cười lớn một tiếng: “Con mẹ ngươi không đủ tư cách đâu!”
Thượng Thanh Vân cười lạnh, xoay xoay cái cổ, nhẹ nhọng nói: "Xem ra là muốn động thú rồi?"
“Này đến đây, thứ giả lọm khom, để ta cho ngươi thấy thế nào là động thủ!”
Tên gầy đột nhiên xông đến giống như gió xoáy, tay run lên tát liên hồi.
Ừm, chính là tát liên tục, thậm chí chỉ trong thời gian nháy mắt mà đã dao động hơn trăm lần! Nhìn dáng vẻ này, một trận bạt tay sẽ trực tiếp khiến Thượng Thanh Vân choáng váng.
Thượng Thanh Vân rêи ɾỉ một tiếng, ánh sao lóe lên trong mắt, gi tay lên, một cây đũa tre xoẹt một tiếng đã xuyên qua giữa lòng bàn tay của tên gầy kia, máu chảy đầm đìa.
Hoàn toàn xem thường mấy chiêu thức vung tay loạn xạ của hẳn, một chiếc đũa trực tiếp xuyên qua!
Người gầy không ngờ đến sự thay đối này, ngã nhào một cái ra ngoài, nghiêm nghị hét lớn: “Ca này khó rồi!"
Nhìn cây đũa xuyên qua giữa lòng bàn tay, ánh mắt đã uy nghiêm đến cực điểm!
Tình hình trước mắt hiện tại đã vượt xa dự định được thiết lập trước đó!
Tên Dương Vũ gầy gò này chính là tu vi Hóa Vân rung giai, sức mạnh trên người còn cao hơn Tân Phương Dương, Mục Yên Yên, Lam Thự, cái tay này. của hắn gần như đã tu luyện đến mức kim cang bất diệt, vạn ma bất phôi, cho dù là đối đầu với vũ khí của cao thủ cùng cấp, tay không cũng có thể vững vàng lay đông vũ khí của đối phương!