Vị trí cất giữ những món đồ linh dị của tổng bộ là một nơi ở sâu dưới lòng đất, là một nơi nằm ở dưới trụ sở. Lối đi nhỏ hẹp, sâu hun hút, khiến cho không khí có chút ngột ngạt. Ở hai bên vách tường được thắp sáng bằng những ánh đèn yếu ớt, chỉ miễn cưỡng chiếu sáng rõ đường đi phía trước.
Xung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ có tiếng bước chân của mấy người vang vọng xung quanh. Với lại không khí ở trong chỗ này khá đục, khiến cho nhịp hô hấp không được thông suốt.
Nếu người bình thường mà ở trong chỗ này một đoạn thời gian dài thì có lẽ sẽ bị chết vì không thể hô hấp.
Tào Duyên Hoa vừa đi vừa nói:
- Thực ra, theo ý nghĩ của tôi, thì có nhiều thứ chỉ nên phong tồn vĩnh viễn, không nên để cho nó lại xuất hiện ở trên thế giới này. Những thứ này chỉ càng khiến cho mọi chuyện trở nên xấu đi mà thôi, nhưng hiện tại những thứ này đã không còn là vấn đề lớn nhất nữa. Cho nên hôm nay tôi mới mang cậu qua đây xem, cái này cứ coi như là tiền lệ đi.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ bình tĩnh đi theo phía sau.
Rất nhanh.
Phía trước thông đạo là từng cái phòng nhỏ, trước cửa của mỗi phòng đều có đánh số, bắt đầu từ 001,002,.. Cứ thế kéo dài đến phía xa xa của thông đạo.
Tào Duyên Hoa dừng lại ở trước cửa của căn phòng thứ nhất.
- Đến rồi, chỗ này chính là nơi cất giữ những món đồ linh dị, đây là gian phòng thứ nhất. Cậu có thể nhìn xem một chút. Còn tư liệu của nó thì cậu có thể hỏi tôi hoặc là giáo sư Vương đều được.
Cửa phòng được làm bằng thép, khá dày và chắc chắn. Ở phía trước cửa phòng có một cái cửa sổ nhỏ, nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa sổ có thể thấy rõ được mọi thứ bên trong căn phòng.
Căn phòng này rất nhỏ, diện tích chỉ có tầm 5 mét vuông, ở giữa căn phòng có một chiếc bàn khá bình thường.
Dương Gian đi qua, đồng thời mở miệng nói:
- Không bằng anh cứ đưa cho tôi một phần hồ sơ để tôi nhìn, như vậy sẽ mau hơn.
Tào Duyên Hoa nói:
- Hồ sơ sẽ xảy ra chuyện, chỉ có người mới không xảy ra vấn đề. Nếu người biết hồ sơ xảy ra chuyện, vậy kết cục chỉ có chết, khi đó những thứ này sẽ phải bị phong tồn mãi mãi.
Dương Gian hơi tò mò hỏi lại:
- Hả, vì sao lại như vậy?
Tào Duyên Hoa nghiêm túc nói:
- Một khi người biết được hồ sơ không thể nào sống sót, như vậy có nghĩa là cục diện đã hoàn toàn mất khống chế. Đã vậy những thứ này cần phải bị phong tồn mãi mãi, không thể để chúng chảy ra bên ngoài được.
- Ý nghĩ của ngài phó bộ trưởng thực kỳ quái.
Dương Gian cười cười, sau đó đi đến trước cửa của căn phòng số 1, đưa tay đặt lên trên tấm cửa, nhìn xuyên qua lớp kính.
Bên trong căn phòng nhỏ này có một cái bàn, bên trên nó đặt một chiếc máy ảnh cũ kỹ. Nó không giống như sản phẩm thời cận đại, hẳn là đã có lịch sử mấy chục năm rồi. Bởi vì lớp sơn của máy ảnh đã bị bong ra từng mảng, khiến cho nó vừa bẩn vừa cũ. Trông chẳng khác gì vừa được nhặt ra từ trong đống rác vậy. Khó có thể tin là thứ này lại có thể sử dụng một cách bình thường được.
Dương Gian chậm rãi thả tay xuống.
- Thứ quái quỷ gì vậy?
Hắn phát hiện ra bản thân không thể nào xâm nhập vào bên trong cánh cửa này, hiển nhiên lớp thép chỉ là ở bên ngoài mà thôi. Bên trong chắc chắn phải được làm bằng vàng, cho nên lực lượng linh dị mới bị ngăn cản.
Tào Duyên Hoa chậm rãi nói:
- Quỷ máy ảnh.
Dương Gian hỏi:
- Có tác dụng gì?
Tào Duyên Hoa nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Chụp ảnh.
Sắc mặt Dương Gian hơi cổ quái nhìn lấy hắn ta:
- Tại sao tôi lại cảm thấy là anh đang đùa với tôi nhỉ? Không phải máy ảnh đều dùng để chụp ảnh hay sao? Điều tôi muốn hỏi chính là cái thứ này có khác gì với những chiếc máy ảnh bình thường không?
- Thứ này có thể chụp ảnh cho quỷ, chỉ cần chiếc máy ảnh này chụp quỷ thành công, vậy nó có thể giam giữ quỷ vào bên trong tấm ảnh.
Tào Duyên Hoa tiếp tục nói:
- Là một năng lực cực kỳ đáng sợ, chủ nhân đầu tiên của quỷ máy ảnh là một vị nhiếp ảnh gia. Hắn ta thành công chụp lại được một con quỷ, sau đó con quỷ kia biến mất. Tiếp đó bên trong máy ảnh sẽ cho ra một bức ảnh, bên trong bức ảnh là ảnh chụo của quỷ. Cho nên nó có liên quan đến năng lực giam giữ quỷ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Thứ đồ quan trọng như thế này mà không để trong tay ngự quỷ nhân để họ đi xử lý chuyện linh dị, ngược lại cất ở trong này, có phải là tác dụng phụ của nó rất đáng sợ đúng không?
Chụp được quỷ thì có thể giam giữ quỷ, đây quả thực là còn lợi hại hơn cả đinh đóng quan tài. Nếu thứ này mà đúng như những gì Tào Duyên Hoa nói, như vậy cầm thứ này đi chụp Cảnh sát quỷ, vậy là đã giam giữ được Cảnh sát quỷ vào bên trong ảnh.
Nhưng tổng bộ lại không có làm như thế.
Vậy đương nhiên là việc chụp ảnh của quỷ máy ảnh đang có vấn đề.
Tào Duyên Hoa nói:
- Đúng thế, nếu sử dụng Quỷ máy ảnh để chụp quỷ thì có thể giam giữ được quỷ. Nhưng cần đáp ứng đủ hai yếu tố. Điều kiện cần thiết đầu tiên đó chính là phải chụp được toàn diện con quỷ kia. Cũng có nghĩa là chụp được toàn bộ thân thể của quỷ, nếu thiếu một tay, một chân gì đó thì không thể nào giam giữ.
Dương Gian lại hỏi:
- Vậy điều kiện thứ hai là gì?
Tào Duyên Hoa nói:
- Trong quá trình chụp ảnh, quỷ máy ảnh sẽ có ánh sáng chớp, loại ánh sáng này sẽ có nguy cơ xuất hiện sai lầm, một khi bị mất khống chế, như vậy người sử dụng chắc chắn sẽ bị nhốt vào bên trong bức ảnh.
Dương Gian nghe vậy thì cười rộ lên:
- Nói như vậy thì việc cầm chiếc máy ảnh này chẳng khác gì đang cùng đánh cược sinh mạng với quỷ hay sao? Tuy nhiên nếu chỉ có hạn chế như vậy thì cũng không đến mức phải cất kỹ quỷ máy ảnh này đến vậy chứ. Dù sao có thể hi sinh mấy người bình thường để giam giữ lệ quỷ cũng là một cuộc mua bán có lợi mà. Chắc hẳn vẫn còn nguy hiểm khác đúng không.
- Đúng là có, nhưng tư liệu mà tôi biết không nhiều. Chỉ biết là mỗi khi chụp thì khung hình đều sẽ bị một số thứ quỷ dị nào đó che chắn. Có đôi khi chụp phải một cái tay không nên tồn tại, hoặc là bóng người nào đó. Thi thoảng bức ảnh chụp ra lại rất mờ, dường như đang có thứ gì đó quấy rầy việc chụp ảnh.
Tào Duyên Hoa nhìn chiếc máy ảnh ở bên trong phòng rồi nói tiếp:
- Tôi lo lắng cái này là một thứ tiềm ẩn khủng bộ nào đó, cùng với việc xác suất thành công cũng không cao cho nên không có đồng ý cho người khác sử dụng. Những đôi khi, nếu vận khí tốt một chút thì thứ này có thể lật ngược tình thế, dù sao người bình thường cũng có thể dùng được thứ đồ chơi này.
Dương Gian nói:
- Từ miệng của anh chắc cái tỷ lệ này không được cao cho lắm, nếu không đã sớm lấy ra dùng rồi.
Tào Duyên Hoa nói:
- Cho nên tôi mới đặt nó ở bên trong căn phòng số một, nếu gặp phải trường hợp bất đắc dĩ, thì tôi sẽ cho phép sử dụng thứ này.
Dương Gian nói:
- Vẫn nên đi nhìn những món khác đi.
Nói xong hắn tiếp tục đi đến căn phòng tiếp theo.
Tuy nhiên hắn cũng có chút động lòng đối với Quỷ máy ảnh. Nếu quả thật đụng trúng phải một con quỷ nào đó mà hắn không xử lý được. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng cầm Quỷ máy ảnh này chụp một cái. Chỉ cần có thể chụp thành công, đồng thời tránh được khỏi việc bị mất khống chế do ánh sáng chớp, như vậy hắn có thể thành công sống sót.
Điều này tương đương với việc cứu hắn một mạng.
Chỉ là hắn vừa mới đi đến đây, còn có nhiều thứ cần nhìn. Dương Gian cảm thấy thứ hắn cần lúc này chính là những món đồ bảo mệnh, chứ không phải đồ dùng để liều mạng. Dù sao thì đi đếm lắm cũng có ngày gặp ma thôi. Liều mạng nhiều lần thì trước sau gì cũng sẽ phải mất mạng, cho nên đồ vật bảo mệnh cực kỳ quan trọng.
Đi đến căn phòng thứ hai.
Dương Gian nhìn xuyên qua lớp kính kia và nhìn thấy thứ bên trong.
Đó là một cái hộp gỗ khá tinh xảo, cho nên trong lúc nhất thời hắn không nhìn ra được bên trong nó là cái gì.
Dương Gian hỏi:
- Cái hộp này là gì vậy?
- Hộp âm nhạc.
Tào Duyên Hoa thuận miệng đáp, có vẻ như hắn ta khá quen thuộc đối với thông tin này:
- Sau khi mở ra thì nó sẽ phát ra một đoạn nhạc. Trong thời gian đoạn nhạc này còn xuất hiện thì người sử dụng tuyệt đối sẽ không bị chết. Cho dù lúc đó có gặp phải lệ quỷ khủng bố cũng có thể bảo mệnh. Điều này đã được kiểm chứng, có người từng sử dụng rồi.
Dương Gian nói:
- Nó tương tự như quỷ nến à?
Tào Duyên Hoa nói:
- Không giống, quỷ nến chỉ là để cho người không bị lệ quỷ tập kích. Còn hộp âm nhạc lại không thể đảm bảo được việc này, người sử dụng có thể bị hoặc không bị lệ quỷ tập kích, nhưng nó lại đảm bảo cho người không bị chết đi. Mà thời gian đảm bảo lại tương đối dài, thời gian là bao lâu thì chưa có kiểm chứng, nhưng có thể chắc chắn là mấy tiếng, thậm chí là nguyên ngày.
Tròng mắt Dương Gian hơi híp lại:
- Người sử dụng hộp âm nhạc sẽ bất tử? Cái giá phải trả là gì?
Bất cứ món đồ linh dị nào đều phải trả giá hết, một số món có thể khống chế, nhưng cũng có một số món lại không thể khống chế. Cũng giống như tấm gương quỷ ở trong nhà của hắn vậy, nó có thể để cho người khác phục sinh, nhưng cái giá phải trả lại là khá lớn. Nhất định phải thả ra một con quỷ, thế nhưng cái giá này không phải chỉ có người sử dụng mới gánh chịu, cho nên không khó để tiếp nhận. Nhưng nếu cái giá phải trả giống như Quỷ máy ảnh, vậy thì không ổn lắm, lỡ tay là tự chơi chết chính mình.
- Tạm thời không biết.
Tào Duyên Hoa trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chỉ biết là những người hay ngự quỷ nhân dùng hộp âm nhạc để kéo dài tính mạng thì cuối cùng đều sẽ bị chết. Mà nguyên nhân cái chết khá quỷ dị, trước đó tổng bộ từng có ý định bảo vệ tính mạng của vị ngự quỷ nhân sử dụng hộp âm nhạc cuối cùng. Nhưng lại bị thất bại, thứ này có tồn tại một loại nguyền rủa nào đó không ai biết. Vì cần nhắc đến việc thứ này dễ khiến người khác bị chết cho nên mới phong tồn.
Tròng mắt Dương Gian hơi híp.
- Vì sao không phối hợp sử dụng với quỷ máy ảnh?
Hộp âm nhạc có thể bảo vệ cho người sử dụng bất tử, như vậy là có thể triệt tiêu được tác dụng phụ của Quỷ máy ảnh. Ở trong một quãng thời gian ngắn, đây là một tổ hợp vô giải. Mặc dù sau khi xong việc người sử dụng có lẽ sẽ bị chết vì nguyền rủa, nhưng ít ra trong khi sử dụng sẽ không bị chết.
Lần này đến lượt Vương Tiểu Minh nói chuyện:
- Tôi cũng từng suy xét đến việc này rồi, cho nên tổng bộ mới đặt hai món đồ này nằm gần nhau. Nếu bắt buộc phải sử dụng mà nói, thì dùng hai thứ này sẽ tương đối tốt hơn. Ít ra có thể giam giữ được một con quỷ trong trường hợp chỉ trả giá có một mạng người.
Tào Duyên Hoa gật gật đầu và nói:
- Đúng thế, ở thời điểm then chốt có thể dùng để chữa cháy, thậm chí có khả năng thay đổi được cục diện.
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi rồi tiếp tục đi về phía trước.
- Chúng ta tiếp tục đi xem nhưng món đồ khác đi.