- Vì sao?
Vương Tiểu Minh nói:
- Đúng là ngài ấy sinh ra ở thời kỳ Dân quốc, nhưng ngài ấy lại là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không có thân thích, thậm chí ngay cả tên cũng không hề có. Chỉ biết là lúc trước có một người họ Tần nuôi dưỡng, nhưng đáng tiếc là từ năm ngài ấy 5 tuổi thì người kia đã chết. Ngay cả tên của cha mẹ nuôi mà Tần lão cũng không biết, điều mà ngài ấy nhớ chỉ có mỗi cái họ mà thôi. Cho nên ngài ấy cũng không có nằm trong phạm vi ngự quỷ nhân thời kỳ Dân Quốc mà cậu muốn tìm.
Tần lão ở một bên cười cười rồi nói:
- Ở thời kỳ náo động đó có thể sống sót cũng là không tệ rồi, làm gì còn chú ý được nhiều thứ như vậy.
Trong lòng Dương Gian nhất thời trầm xuống.
Nếu như vậy thì chẳng khác gì manh mối và đáp án của hắn đã bị gãy mất ở chỗ này rồi.
Thế nhưng Vương Tiểu Minh lại nói tiếp:
- Nhưng Tần lão lại khác với những ngự quỷ nhân khác, ngài ấy là trời sinh ngự quỷ nhân.
- Có ý gì?
Dương Gian nghe vậy lập tức nhìn về phía hắn ta.
Vương Tiểu Minh nói:
- Ý của tôi là, Tần lão trở thành ngự quỷ nhân ngay từ khi ở trong bụng mẹ, ngài ấy chính là dị loại ở trong ngự quỷ nhân. Con quỷ trong người của ngài ấy đã hòa hợp với thân thể, đồng thời rơi vào trạng thái chết máy vĩnh viễn. Nếu cậu không thể hiểu được mấy ý phía trước thì có thể coi Tần lão là quỷ cũng được.
Giọng điệu thâm thúy của hắn ta quanh quẩn dọc theo hành lang, nhưng tin tức lộ ra lại khiến cho Dương Gian phải kinh ngạc.
Hắn thiếu chút nữa là đã phải nhảy dựng lên vì kinh ngạc rồi.
- Điều này... Điều này... Sao có thể chứ?
Trời sinh ngự quỷ nhân?
Ngay khi ở trong bụng mẹ, đã hòa cùng một thể với con quỷ.
Khả năng bản thân cũng là một con quỷ.
Vương Tiểu Minh nói:
- Không gì là không có khả năng, nếu có thể để cho lệ quỷ rơi vào trạng thái chết máy, thì được việc đó cũng chẳng có gì là khó cả. Thế nhưng theo tôi nghĩ hẳn là khi Tần lão còn ở trong bụng mẹ, mẹ của ngài ấy đã dùng một phương pháp đặc biệt nào đó, để cho con quỷ rơi vào trạng thái chết máy ở bên trong thai nhi. Chỉ cần nó không tỉnh lại, vậy đứa trẻ sinh ra cũng chính là trời sinh ngự quỷ nhân. Đương nhiên cũng tồn tại khả năng bị thất bại, nếu thất bại thì thứ sinh ra sẽ là một cái quỷ thai.
- Đương nhiên đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi, có lẽ đây là phương pháp đặc thù, không thể phục chế. Nhưng không thể không thừa nhận, loại phương pháp khống chế lệ quỷ này là hoàn mỹ nhất. Tôi nhận được phương hướng từ trên người của Tần lão, đồng thời bắt đầu nghiên cứu, bởi vì tôi thấy sự tồn tại của Tần lão có lẽ là lối ra.
Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta:
- Cho nên anh mới dựng dục ra thứ kinh khủng như Cảnh sát quỷ?
Vương Tiểu Minh chậm rãi nói:
- Thí nghiệm mà, nó sẽ tồn tại một hệ số mạo hiểm nào đó. Chỉ riêng đối tượng là quỷ thôi cũng đã tồn tại một số nhân tố nguy hiểm không thể khống chế rồi. Nhưng nếu thành công, tôi có thể lợi dụng quan tài quỷ để dựng dục ra càng nhiều ngự quỷ nhân như Tần lão. Cuối cùng tôi có thể kết thúc được chuyện linh dị.
Thì ra đây mới là chân tướng của việc vì sao hắn ta lại muốn đạt được quan tài quỷ như vậy.
Không thể không nói, tầm nhìn của Vương Tiểu Minh rất xa, dã tâm cũng cực kỳ lớn. Nếu thì nghiệm thành công, thì nó thật sự có thể ảnh hưởng đến xu thế của toàn câu. Không trách được vì sao bình thường tổng bộ lại coi tên này như bảo bối vậy.
Dương Gian trầm mặc nói:
- Anh bước chân quá rộng, cẩn thận kẻo rách quần. Hiện tại Cảnh sát quỷ đã trở thành ác mộng của tất cả mọi người.
- Không, đây chẳng qua là nguy hiểm tạm thời mà thôi. Tóm lại, Cảnh sát quỷ vẫn chưa phải là không thể giải quyết, nhưng hi vọng của tương lai mới là điều quan trọng nhất. Sau khi thí nghiệm quan tài quỷ bị thất bại, tôi đã tìm ra phương hướng mới. Là do cậu đưa ra dẫn dắt cho tôi. Cậu phải tiếp tục thực hiện giao dịch lần trước với tôi, tôi cần thứ kia. Đổi lại tôi sẽ cho cậu cầm một thứ ở trong này đi. Tôi sẽ không để cậu phải thiệt thòi đâu.
Tên Vương Tiểu Minh này lại đang đánh chủ ý đến tấm da nâu trong tay Dương Gian.
Đương nhiên hắn ta vẫn không biết được sự tòn tại của tấm da nâu, hắn ta chỉ biết ở trong tay Dương Gian có một món đồ cực kỳ đặc thù, có khả năng cung cấp một số lời chỉ dẫn đáng sợ.
Chuyện này rất quan trọng đối với hắn ta.
- Có thể cầm một thứ?
Đến lúc này Dương Gian mới phát hiện ra chiếc xe mà hắn ngồi đã đi đến một nơi.
- Chỗ này là chỗ nào?
Tào Duyên Hoa nói:
- Nhà kho, nơi cất giữ một số thứ đặc thù.
Sắc mặt Dương Gian thay đổi:
- Những con quỷ giam giữ thành công đều để ở trong này?
- Không phải, chỉ là một số đồ vật có mức độ nguy hiểm không cao mà thôi. Địa điểm cất giữ quỷ là một nơi bí mật của bí mật, ngay cả tôi cũng không biết. Đến chỗ này đã là quyền hạn cao nhất mà tôi có rồi. Dựa theo lời hứa mà tôi đáp ứng cậu lúc trước, sau khi cậu cứu được đám người giáo sư Vương và những ngự quỷ nhân khác ra khỏi chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ thì tôi cho phép cậu mang một món đồ từ trong này đi ra ngoài. Nhưng nếu như cậu từ bỏ chức vị đội trưởng thì tôi cho phép cậu lấy hai món đồ. Còn nếu cậu đồng ý thực hiện giao dịch kia với giáo sư Vương, tôi sẽ đồng ý cho cậu mang đi ba thứ.
Tào Duyên Hoa nói cực kỳ nghiêm túc, đồng thời cho phép Dương Gian lấy đi ba món đồ ngay từ lần đầu tiên. Đây là chuyện mà từ trước đến nay chưa bao giờ có ở tổng bộ. Đổi lại là ngự quỷ nhân khác, chưa chắc bọn họ đã biết đến bí mật này, dù có biết thì ngay cả quyền lợi xin cũng không được, chắc chắn sẽ bị từ chối ngay.
Bởi vì có thể nghĩ ra được, hiện tại giá trị của Dương Gian ở trong tổng bộ lớn như thế nào rồi.
Món đồ đặc thù?
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, hắn lập tức liên tưởng đến quỷ tủ, tấm da nâu, đinh đóng quan tài,...
Quả nhiên tổng bộ cũng thu thập những thứ như này.
Thế nhưng cái tên Tào Duyên Hoa này giấu thật sự sâu đấy, nếu không phải cục diện càng ngày càng hỏng bét, thì có lẽ hắn ta sẽ không cho phép những vật như này tiết lộ ra bên ngoài.
Dù sao những món đồ như này luôn mang theo một số mạo hiểm kinh khủng không ai biết.
Tào Duyên Hoa đi xuống xe.
- Tôi sẽ dẫn cậu đi xem.
Hiện tại Dương Gian mới biết rõ, vì cái gì Tần lão lại đi theo đám người.
Chắc chắn là Tào Duyên Hoa sợ hắn thấy tiền thì nổi máu tham, cướp sạch toàn bộ chỗ này đây mà.
Hiện tại có Tần lão lẽo đẽo theo sau như thế này, Dương Gian thật sự không dám làm loạn. Mặc dù hắn đã biết được đại khái về tiểu sự của ông lão này rồi, nhưng những thông tin liên quan tới con quỷ trong người của lão lại không biết gì cả.
Tuy nhiên có một điều mà Dương Gian biết chắc, đó chính là hiện tại Dương Gian không thể nào đối kháng được với lão.
Nếu không đủ lòng tin thì sao tổng bộ lại chỉ mang theo một mình Tần lão đi cùng chứ.
Đương nhiên, Dương Gian sẽ không có ý định cướp sạch toàn bộ mọi thứ trong này, bởi vì cái này hấp dẫn cừu hận quá lớn, chỉ khi bị điên thì hắn mới làm cái chuyện này.
Hiện tại trong lòng hắn khá tò mò:
"Những thứ linh dị mà tổng bộ thu thập được sẽ là gì đây?"