Khủng Bố Sống Lại

Chương 913: Bất Thường 1




Bầu không khí trong phòng họp có chút dồn nén. Không biết có phải là vì Dương Gian hay không, hoặc là bởi vì có một số người biết được rằng kế hoạch đội trưởng đang bắt đầu. Cho nên một số người ngồi xung quanh đây là đối thủ tiềm ẩn của họ, cũng hoặc là bản thân ngự quỷ nhân thì sẽ có những cảnh giác đối với đồng loại, cùng không tin tưởng. Mà bầu không khí thực sự trầm trọng. Mối xung đột giữa Dương Gian và Khương Thượng Bạch cũng đã dừng lại, hai người cũng không vì chuyện của Cao Chí Cường mà căng thẳng hơn.

Nhân dịp này, Dương Gian đưa mắt liếc nhìn những người ở xung quanh. Trong lòng Dương Gian hiểu rất rõ tầm quan trọng của những người này, chỉ cần sau này hắn còn sống thì không thể không qua lại với bọn họ được, cho nên làm quen sớm với họ vẫn tốt hơn. Sau khi quan sát được một lúc, trong lòng hắn đưa ra một kết luận.

"Không có một ai bình thường hết."

Có một số người nhìn qua thì thấy bình thường, ngồi yên tại một chỗ, nhưng trên thực tế, thân thể của bọn họ đang cứng ngắc, khí tức băng lãnh, không có chút sức sống nào, chẳng khác gì một cỗ thi thể.

Có người đang ngồi gấp giấy để chơi, nhưng nếu quan sát kỹ tờ giấy mà bọn họ gấp thì sẽ phát hiện ra, chúng đều là những tờ giấy được dùng để làm vàng mã ở nông thôn.

Có người đang ngồi trang điểm, thế nhưng thứ bên trong hộp trang điểm kia lại có chút quỷ dị, mùi vị của nó còn mang theo một mùi thi thối thoang thoảng.

Có người đang nằm bấm điện thoại, thế nhưng hai tay người kia đang cầm điện thoại, còn có một cánh tay nhỏ không biết từ đâu nhô ra nhấn nhấn vào màn hình.

Đương nhiên, Dương Gian cũng không phải là người bình thường, ở trên trán của hắn, mắt quỷ đang không ngừng nhìn ra xung quanh. Con mắt màu đỏ này, tiết lộ ra vẻ quỷ dị cùng tà tính, nó không hề hợp với Dương Gian một chút nào, giống như một con quỷ đang nhìn ngó người khác vậy.

Thời gian từng phút, từng phút trôi qua. Thực tế cuộc họp đã bắt đầu rồi, nhưng bởi vì bên trên đang có một số tranh chấp nên mới bị trì hoãn.

Ở một chỗ bên ngoài địa điểm tổ chức cuộc họp, trên đường đi đến chỗ họp, Tào Duyên Hoa cùng Vương Tiểu Minh đang đứng ở trên đường, dường như cả hai đang bàn bạc tạm thời chuyện gì đó.

Vương Tiểu Minh mở miệng nói:

- Mặc dù nội dung chủ yếu của cuộc họp lần này là bàn bạc về cách xử lý chuyện linh dị Cảnh sát quỷ, nhưng tôi cũng sẽ tuyên bố người do tôi để cử tham dự kế hoạch đội trưởng luôn. Đây là điều mà chúng ta đã bàn bạc từ trước rồi.

Tào Duyên Hoa nói:

- Là vậy à, đây chính là nội dung của cuộc họp. Giáo sư Vương lại hứng thú với điều này hay sao? Tôi nhớ là danh ngạch đề cử của cậu đã dùng hết rồi mà.

Trước đó vì khen thưởng cho Vương Tiểu Minh nên tổng bộ đã đặc cách cho hắn một cái đề cử trong kế hoạch đội trưởng. Cái danh ngạch này rất quan trọng, chỉ cần có người phù hợp, thì đại khái là người kia có thể trở thành nhân tuyển của kế hoạch đội trưởng. Vốn mọi người còn cho rằng Vương Tiểu Minh sẽ dùng danh ngạch này cho Lý Quân, không nghĩ ra được là hắn ta để nó cho Dương Gian. Điều này khiến cho khá nhiều người phải bất ngờ.

Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:

- Tôi định khi đó sẽ thay đổi người đề cử.

Tào Duyên Hoa sững sờ:

- Lâm thời thay đổi, cái này có vẻ như không phù hợp với phong cách của giáo sư Vương cho lắm.

Vương Tiểu Minh chậm rãi nói:

- Tôi biết, nhưng có một số việc xảy ra khiến cho tôi nhận được đầu mối. Tin tôi đi, lần thay đổi này rất quan trọng.

Tào Duyên Hoa trầm ngâm một chút rồi nói:

- Thế ý của cậu...

Vương Tiểu Minh nghiêm túc nói:

- Hủy bỏ tư cách của Dương Gian, dựa theo kế hoạch trước đó, đưa danh ngạch của cậu ta tặng cho Lý Quân.

Tào Duyên Hoa lập tức lên tiếng cự tuyệt:

- Cái này không được. Việc Dương Gian trở thành đội trưởng của kế hoạch đã là chắc chắn rồi, điều này không phải cho giáo sư Vương cậu muốn là có thể thay đổi được. Cậu ta lập được rất nhiều công lao, đồng thời ở trong vòng tròn ngự quỷ nhân cũng có danh tiếng rất lớn. Nếu ngay cả người như vậy mà còn không thể nào trở thành đội trưởng, thì chuyện này cũng không đơn giản như việc thay đổi một người, mà nó sẽ mang đến nhưng ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc.

- Ngoài ra cậu còn cần phải quan tâm đến cảm xúc của Dương Gian nữa chứ. Nếu ngay cả khi hắn xử lý được chuyện linh dị cấp S mà còn không thể trở thành đội trưởng, thì liệu hắn có từ chức hay không? Tôi có nghe qua người của diễn đàn Linh dị đã từng có ý đồ tiếp xúc với hắn, đây là việc mà người quản lý của diễn đàn Linh dị là Diệp Chân đích thân nói chuyện. Hơn nữa người của Hội anh em cũng thử bàn bạc với hắn, đồng thời phía sau của Trầm Lương cũng tự mình tiếp xúc qua. Nếu không con búp bê thế mạng kia cũng không thể nào đến tay của Dương Gian được.

Mặc dù hắn ta không thích Dương Gian cho lắm, vì không thể nào quản được. Nhưng nếu quan tâm đến cục diện, thì việc Dương Gian trở thành đội trưởng là có lợi nhất. Không thể để cho tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến lợi ích của tổng bộ, điểm giác ngộ đó Tào Duyên Hoa vẫn phải có.

Vương Tiểu Minh nói:

- Tôi biết. Nhưng tôi hiểu Dương Gian không phải là người quan tâm đến địa vị cùng quyền lợi. Thứ hắn quan tâm chính là lợi ích thực tế. Cho nên loại bỏ danh ngạch của hắn cũng không khiến cho hắn phản cảm. Điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể đền bù tổn thất cho hắn. Điều này tôi rất tin tưởng. Với lại tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần dùng đến Dương Gian. Trên thực tế, trước đó tôi cũng đã cân nhắc qua rất nhiều người, nhưng tiếc là, hiện tại, ở trong số những người tham gia kế hoạch đội trưởng, không có một ai phù hợp với yêu cầu của tôi, chỉ có hắn là ngoại lệ... Không gian phát triển của hắn còn rất lớn, nếu để cho cậu ta trở thành đội trưởng, thì theo tính cách của Dương Gian, cậu ta chắc chắn sẽ nằm dưỡng lão ở trong thành phố Đại Xương. Đây là điều mà tôi không muốn nhìn thấy.

Tào Duyên Hoa nói:

- Dưỡng lão không phải là một việc tốt hay sao, ít ra hắn cũng có thể xử lý được chuyện linh dị của một khu vực, hơn nữa còn giảm bớt được nguy cơ gây chuyện của hắn. Nếu chỉ có cái lý do là một số chỗ cần dùng người thì cậu không thể nào thuyết phục tôi được. Nếu ở phương diện nghiên cứu, tôi còn có thể nhượng bộ nhiều thứ cho cậu, nhưng ở phương diện thế cục, thì tôi cần phải cân nhắc nhiều thứ. Thế này đi, từ đây đến phòng họp còn có ba phút đi đường, giáo sư Vương cậu còn có ba phút để thuyết phục tôi. Nếu trong ba phút mà cậu thuyết phục được tôi thì chuyện này được chấp thuận, còn không, tôi phải xin lỗi.