Khủng Bố Sống Lại

Chương 911: Cuộc Họp Của Tổng Bộ 2




Lưu Tiểu Vũ nói:

- Chính là chỗ này, tôi chỉ mang cậu đi đến đây mà thôi. Cuộc họp lần này có độ bảo mật cao, cho nên tôi không đủ quyền lợi để đi vào bên trong.

- Ừm, tôi biết rồi.

Dương Gian đi một mình về phía trước. Lúc này cuộc họp cũng chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng trên bàn đã ngồi không ít người. Có một số người hắn biết, ví dụ như Khương Thượng Bạch, Phùng Toàn, Tào Dương, Lý Quân, Trần Nghĩa, Quách Phàm... Nhưng cũng có khá nhiều người hắn không hề quen biết, nhưng từng gặp mặt qua, là những người hắn thấy ở trong khu vực phòng nghỉ khi ra tay giết chết Cao Chí Cường. Tuy nhiên không phải là tất cả mọi người đều quan tâm đến nội dung của cuộc họp lần này.

Có người ngáp một cái rồi nằm gục xuống bàn ngồi chơi xếp giấy.

Có người gác chân lên bàn, tựa lưng vào ghế để ngủ.

Cũng có người tò mò, tay chống cằm, hết nhìn đông lại nhìn tây.

" Mắt quỷ Dương Gian đến rồi?"

Dương Gian vừa đến khiến cho không ít người chú ý, vừa nãy cảnh tượng hắn ra tay giết chết Cao Chí Cường vẫn còn đang hiển hiện ở trong tầm mắt bọn họ. Lại thêm việc trước đó hắn từng xử lý qua chuyện linh dị cấp S, đồng thời còn sống sót sau chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ, khiến cho danh tiếng của hắn rất lớn. Hiện tại hắn khá giống với một vị ngôi sao nổi tiếng ở bên trong giới ngự quỷ nhân.

Trên mặt bàn của mỗi chiếc ghế ngồi đều có một tấm bìa, trên đó ghi tên của mỗi người. Hiển nhiên là tổng bộ đã sắp xếp xong chỗ ngồi cho từng người rồi, chứ để cho bọn họ ngồi tự tiện thì chắc là loạn mất. Vị trí của Dương Gian ở bên cạnh Phùng Toàn, có thể thấy cách sắp xếp vị trí tổng bộ cũng có cân nhắc đến mối quan hệ giữa các ngự quỷ nhân với nhau. Trước đó Dương Gian đã từng hợp tác qua với Phùng Toàn trong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương cùng chuyện linh dị ở thành phố Trung Sơn.

- Đại ca, cậu vẫn mạnh mẽ như trước kia.

Phùng Toàn ở bên cạnh có nặn ra vẻ tươi cười nói với hắn. Ngồi ở bên cạnh hắn ta, Dương Gian có thể ngửi thấy được mùi hôi thối của bùn đất, hơn nữa còn có một cỗ hơi ẩm âm lãnh đang không ngừng ăn mòn. Khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nếu không phải Dương Gian biết trước là Phùng Toàn vẫn còn sống, thì có lẽ hắn sẽ nghi ngờ là thứ đang ngồi bên cạnh hắn là người hay quỷ.

Phùng Toàn là người phụ trách đời thứ nhất của thành phố Đại Xương, thời gian hắn ta trở thành ngự quỷ nhân còn sớm hơn cả Chu Chính chết ở trong trường học. Cho nên bản thân hắn ta đã bị lệ quỷ ăn mòn cực kỳ sâu, chỉ sợ ở dưới lớp da kia đã không còn là máu thịt, xương cốt nữa, mà là bị đất mộ thay thế mất rồi. Với mức độ ăn mòn này thì dù Dương Gian có vận dụng con quỷ của Cao Chí Cường cũng không thể nào nghịch chuyển được.

Dương Gian lắc lắc đầu phàn nàn một câu:

- Mạnh cái rắm ấy, lần này đi đến thành phố Đại Kinh thiếu chút nữa là chết toi rồi. Chuyện ở trên máy bay còn dễ nói, chỉ là một chuyện linh dị nhỏ nhoi cấp C mà thôi. Còn chuyện ở bên trong căn cứ huấn luyện mà nói thì đó chẳng khác gì ác mộng.

Phùng Toàn nói:

- Cậu không thể nói như vậy được, gần đây tôi cũng nhận được khá nhiều nhiệm vụ, cũng không phải chỉ có một mình cậu bận đâu. Nhưng có một số việc thật sự không thể không có cậu, với lại tôi có nghe nói vừa rồi cậu xử lý Cao Chí Cường ở trong khu nghỉ ngơi?

Dương Gian nói:

- Cái này là do hắn ta tự chơi chết hắn ta mà thôi, không thể nào trách tôi được. Ai bảo hắn ta yếu mà còn ra gió, tôi chưa xuất hết toàn lực mà hắn ta đã ngỏm mất rồi. Những việc sau đó tôi làm chỉ là chùi đít giúp hắn ta mà thôi, tuy nhiên cái này cũng mang đến phiền phức không nhỏ, có lẽ tý nữa tôi sẽ phải chịu phạt đó.

Phùng Toàn vừa cười vừa nói:

- Chịu phạt thì chắc chắn rồi, dù sao bọn họ cũng phải làm cho người khác nhìn nữa chứ, nếu không tổng bộ sẽ mất mặt lắm. Nhưng chuyện này cùng lắm cũng chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi, công lao của cậu lớn như vậy, nên vấn đề này cũng tương tự như việc phạt mấy ly rượu mà thôi. Nếu tý nữa mà bọn họ có nói cái gì đó thì cậu cứ coi những lời đó như rắm là được. Nghe được thì nghe, không nghe được cũng chẳng sao, không cần phải quan tâm.

Dương Gian nói:

- Anh nói cũng có lý. Chỉ có từng này người tham gia thôi à? Không có thêm ai nữa hay sao?

Sau đó hắn bỏ qua cuộc nói chuyện riêng với Phùng Toàn, đưa mắt quan sát những người xung quanh.

Ở trong chiếc bàn tròn lớn này cũng chỉ ngồi có hơn 20 vị ngự quỷ nhân mà thôi, nếu tính cả bản thân hắn vào còn chưa đến ba mươi người. Bên cạnh có một vị ngự quỷ nhân xa lạ mở miệng nói.

- Theo danh sách thì không chỉ có chừng đó đâu, nhưng tổng bộ không thể nào triệu tập toàn bộ ngự quỷ nhân trên cả nước chạy đến thành phố Đại Kinh được. Chỗ khác cũng còn có phân bộ, mức độ quan trọng không hề thua kém gì tổng bộ, nên cần có người phụ trách. Đương nhiên số lượng người phù hợp yêu cầu sẽ không quá nhiều. Có thể nói mấy người ở đây đã là nhóm ngự quỷ nhân đỉnh phong của cả Châu Á rồi.

Dương Gian quan sát người kia, nhìn bề ngoài thì người này khá bình thường, rất giống một người bình thường, chí ít mức thân thể người này vẫn chưa chuyện biến xấu, thế nhưng khuôn mặt của người này lại rất bình thường. Điều đáng sợ nhất chính là, sau khi hắn quay mặt đi thì không thể nào nhớ rõ được bộ dạng của người này. Hắn biết có một người như vậy tồn tại, nhưng lại không thể nào nhớ rõ được khuôn mặt của người này.

- Lý Nhạc Bình.

Dương Gian nhìn thấy thẻ tên trên bàn của người này. Kẻ này rất quỷ dị, trong lòng của hắn chỉ biết kết luận như vậy. Một người không thể nào bị nhớ kỹ dung mạo, ngay cả ngự quỷ nhân cũng có thể ảnh hưởng, đây là điều cực kỳ đáng sợ. Dương Gian không cảm giác được bản thân bị lực lượng linh dị xâm lấn, cũng không thấy tư duy của bản thân xảy ra vấn đề, thế nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong đầu của hắn, Lý Nhạc Bình chỉ có một cái tên, hắn không thể nào nhớ rõ khuôn mặt được. Hắn muốn điều tra tư liệu của Lý Nhạc Bình. Nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì hắn quyết định từ bỏ. Đã đạt đến bước này rồi thì chút tư liệu kia đã không còn là gì đối với ngự quỷ nhân. Sau khi tiếp xúc nhiều với chuyện linh dị, bọn họ sẽ có những thứ linh dị, mà những thứ này lại không bị ghi chép vào trong hồ sơ, cho nên dù có đọc hồ sơ cũng không có tác dụng gì mấy. Cũng giống như tư liệu của hắn vậy, mắt quỷ Dương Gian. Nhưng ở trên hồ sơ lại không hề ghi lại những thứ khác có liên quan đến hắn.