Khủng Bố Sống Lại

Chương 910: Cuộc Họp Của Tổng Bộ 1




- Ê, người ta đều đi cả rồi, cậu còn đứng đây làm cái gì vậy? Sắp sửa vào họp rồi đó.

Ngay khi Dương Gian đang đứng tại chỗ suy tư. Thì ở sau lưng hắn xuất hiện một giọng nói, khá quen thuộc. Dù không quay đầu Dương Gian cũng biết được người xuất hiện ở sau lưng hắn chính là Lưu Tiểu Vũ. Hắn lấy lại tinh thần, nhìn cô ta rồi nói:

- Cô khôi phục lại nhanh nhỉ, sao vậy? Lần đầu bị ngự quỷ nhân tập kích có cảm tưởng như thế nào?

Hiển nhiên là Lưu Tiểu Vũ vừa mới đi từ trong phòng ra. Mặc dù cô ta luôn luôn ngồi ngây ngốc ở trong phòng, nhưng những chuyện xảy ra ở xung quanh thì cô ta đều biết hết. Chỉ là khi đó người cô ta bị lệ quỷ ảnh hưởng, cho nên không thể nào phản kháng lại, chứ cũng không có nghĩa là cô ta không hề hay biết cái gì.

Cô ta hơi nhăn mày:

- Cảm giác không tốt chút nào. Tôi cảm giác bản thân giống như một bức tượng bằng gỗ vậy, mặc cho tên Cao Chí Cường tự do sắp xếp. Điều đáng sợ nhất chính là tôi còn biết được tôi đang làm cái gì nữa chứ, mà toàn bộ quá trình diễn ra đều là do tôi tự nguyện. Điều này cực kỳ đáng sợ, phải biết là một giây trước tôi đang liều mạng chống cự, nhưng một giây sau lại giống như đổi qua một người khác vậy.

- Lúc đó tôi vẫn là tôi, nhưng nhân cách lại giống như bị vặn vẹo vậy. Hiện tại tôi còn đang có một cảm giác không thể tưởng tượng nổi, không thể nào hiểu nổi vì sao lúc đó tôi lại trở nên như vậy.

Dương Gian gật gật đầu rồi nói:

- Cô có thể nói ra được như thế là rất tốt.

Nhất thời Lưu Tiểu Vũ tỏ ra tức giận:

- Cậu nói cái gì thế? Thiếu chút nữa là tôi bị tên Cao Chí Cường ức hiếp rồi đó, vậy mà cậu còn nói tốt? Không thể đồng cảm an ủi tôi một chút hay sao, tôi là phụ nữ đó.

Dương Gian thành thật nói:

- Đối với cô mà nói, có thể trải nghiệm qua những chuyện như thế này là một điều tốt, ít ra cô cũng hiểu được khi ở trước mặt của lệ quỷ thì người bình thường tuyệt vọng đến mức nào. Cô nên cảm thấy may mắn vì ngày hôm nay người ra tay là Cao Chí Cường. Nếu đổi Cao Chí Cường bằng một con quỷ thì lúc này cô đã chết, căn bản không thể nào còn cơ hội sống sót ở đây đâu.

- Nhưng cô cũng chỉ mới trải qua có một lần mà thôi, hơn nữa còn có người chạy đến cứu cô kịp lúc. Bởi vì có rất nhiều người tiếp xúc với chuyện linh dị không được may mắn như vậy. Phần lớn bọn họ đều người tứ cố vô thân, một mình đối mặt với những thứ đáng sợ, những chuyện linh dị phức tạp kia. Cô làm liên lạc viên của tôi lâu như vậy, tôi đã trải qua những gì chắc cô cũng biết. Hiện tại có lẽ là cô đã hiểu được cảm nhận của tôi rồi chứ.

Lưu Tiểu Vũ hơi sững sờ một chút, sau đó cúi đầu im lặng không nói. Kiểu nói này của Dương Gian không phải là không có đạo lý, nếu một người không tự mình trải nghiệm qua chuyện linh dị thì vĩnh viễn không thể nào hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi ở trong địa ngục là như thế nào.

Trước kia Lưu Tiểu Vũ là một liên lạc viên của tổng bộ, có đôi khi cô ta cảm thấy bản thân có hơi tự cao tự đại quá mức. Nếu đổi lại là cô ta, thì sau khi trải qua cảm giác kia một lần, cô ta sẽ không bao giờ tiếp xúc với thứ này lần thứ hai nữa. Bởi vì không ai có thể cam đoan bản thân còn sống sót được ở lần thứ hai. Đến giờ phút này Lưu Tiểu Vũ mới hiểu được, vì sao lúc trước Dương Gian lại phải trốn tránh chuyện linh dị. Tránh xa nguy hiểm cùng tuyệt vọng, đâu là đạo lý mà bất cứ ai đều hiểu. Không nên chỉ trích người khác, bởi vì người phải chịu đựng nguy hiểm lại không phải là cô ta mà là bọn họ, đương nhiên có thể đao to búa lớn nói chuyện này thành chính nghĩa cái quần què gì gì đó cũng được.

- Cậu... nói đúng.

Sau một hồi trầm tư, Lưu Tiểu Vũ không biết nói như thế nào cho phải, chỉ đành nhỏ giọng lầu bầu một câu như vậy.

Dương Gian nói:

- Không có đúng hay sai, chỉ có lập trường của mỗi người khác nhau mà thôi. Khi cô trở thành một người bị hại giống như tôi, thì đương nhiên cô sẽ cho những gì tôi nói là đúng.

- Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn muốn cảm ơn cậu.

Lưu Tiểu Vũ lại ngẩng đầu lên, phức tạp nhìn lấy hắn và nói.

Dương Gian nói:

- Cảm ơn cái gì? Tôi có cứu cô đâu, mà bản thân Cao Chí Cường cũng không có ý định giết cô, hắn ta chỉ muốn chơi cô mà thôi. Tôi giết tên kia chỉ là vì tên kia gây ảnh hưởng đến tôi, chỉ thế mà thôi.

- Thôi, thời gian không còn nhiều nữa, sắp vào họp rồi. Cuộc họp hôm nay sẽ rất quan trọng, với lại về sau tôi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Cô cũng đừng có mù mờ rồi lại tiếp nhận cho tôi một đống nhiệm vụ đó.

Lưu Tiểu Vũ lại ngẩng đầu lên, bộ dạng có chút ủy khuất:

- Cậu đang vu oan cho tôi đó, tôi đâu có tiếp nhận nhiệm vụ mù quáng đâu, trước kia đều là do bên trên phân phó đó chứ.

Dương Gian nói:

- Tôi không muốn trách cứ gì cô, nhưng tóm lại là cứ có nhiệm vụ thì cô cứ từ chối cho tôi. Tôi còn muốn chạy về thành phố Đại Xương để dưỡng lão mấy năm nữa đây. Tôi không muốn chết nhanh như vậy đâu. Với lại tôi có chết thì cô cũng không được chút lợi lộc nào cả, vị ngự quỷ nhân kế tiếp chưa chắc đã nói chuyện tốt như tôi đâu.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Tôi biết rồi, nếu có nhiệm vụ thì tôi sẽ cố gắng từ chối cho cậu.

Dương Gian nói:

- Vậy thì tốt. Được rồi bắt đầu đến phòng họp thôi, cô dẫn đường cho tôi đi.

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Ở bên này, đi theo tôi.

Cuộc họp lần này của tổng bộ khá quan trọng, nó không chỉ bàn bạc về chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ mà còn liên quan đến việc mở ra kế hoạch đội trưởng. Một số nhân tuyển cho chức vị đội trưởng bắt đầu đi vào bên trong thành phố Đại Kinh. Hiện tại chỗ này tụ tập rất nhiều ngự quỷ nhân đỉnh phong, có thể nói bất cứ cử động nào của bọn họ đều ảnh hưởng rất lớn đến xu thế của khu vực Châu Á.

Địa điểm tổ chức cuộc họp là một chỗ phòng không ở bên trong căn cứ. Chỗ này được tạo thành từ việc đào rỗng một ngọn núi, bên trong không có cái gì cả, ngoại trừ một cái bàn tròn cực lớn và mấy chục cái ghế ngồi. Bên trong không hề có bản vệ, cũng không có thiết bị liên lạc, thậm chí còn không có bất kỳ ai, dù chỉ là một ít nhân viên làm việc vặt, tất cả đều được lược bỏ đến mức tối đa.