Khủng Bố Sống Lại

Chương 870: Dương Gian Xuất Hiện 1




- Giáo sư Vương thực sự cố chấp, rõ ràng có thể rời đi nhưng thay đổi chủ ý giữa chừng. Hắn ta lại muốn cường ngạnh mang chiếc quan tài quỷ kia đi. Đây không phải ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Hiện tại thứ kia đang bị quỷ chiếm lấy, muốn mang nó đi phải đuổi con quỷ bên trong ra. Con quỷ kia lại là một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, không thể lường trước được.

Ở một vùng ngoại ô gần phòng thí nghiệm, trên đỉnh núi có mấy vị ngự quỷ nhân đang tập hợp lại cùng nhìn về khu vực đang bị hắc ám bao phủ ở phía trước, cách đó không xa. Quỷ vực đã hình thành thêm một lần nữa. Nhưng ngoại trừ điều này ra, bên trong còn xuất hiện một loại biến hóa nào đó không ai biết trước, dường như sự biến hóa này cho thấy sự đa dạng về năng lực của con quỷ kia.

Khương Thượng Bạch ở một bên híp mắt nhìn và nói:

- Chắc chắn giáo sư Vương đã phát hiện ra cái gì đó giữa chừng nên hắn ta mới quyết định quay đầu lại để mang đi quan tài quỷ. Rốt cục là thứ gì khiến cho hắn ta phải cam nguyện mạo hiểm để cướp đi chiếc quan tài quỷ từ trong tay của con quỷ kia?

Thứ được Vương Tiểu Minh coi trọng chắc chắn là một món đồ nào đó cực kỳ có giá trị.

Đáng tiếc hắn ta lại không biết nhiều, không thể nào suy đoán một vài ẩn tình bên trong chuyện linh dị lần này.

- Mặc kệ giáo sư Vương phát hiện ra cái gì, dựa theo tình hình hiện tại mà nói thì đây là phương pháp xử lý tốt nhất. Dường như con quỷ kia cũng không di chuyển nữa, có vẻ nó định dừng chân lại tại chỗ này. Dù chúng ta không giam giữ nó được nhưng cũng khiến cho nó không thể nào gây ra nguy hiểm nữa.

Người mở miệng nói chuyện là Chung Sơn. Lúc trước giữa hắn ta và Vương Tiểu Minh đã phát sinh mâu thuẫn, vì hắn ta cho rằng không đáng để mạo hiểm vì quan tài quỷ. Trong những thời khắc nguy nan, những lựa chọn khác nhau nhỏ nhoi sẽ sinh ra các kết quả khác biệt.

Một đám ngự quỷ nhân nhân dịp chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ để rời đi khu vực nguy hiểm, còn đám người đi theo Vương Tiểu Minh vẫn ở bên trong quỷ vực.

- Ừm, cậu nói có lý. Trong kho hồ sơ của tổng bộ còn thiếu chỗ nguy hiểm nào ư? Trong thành phố Đại Kinh cũng có những chuyện không thể xử lý được. Dù có thêm vào một chỗ nguy hiểm nữa cũng chẳng sao.

Có người tỏ ra đồng ý với ý kiến của Chung Sơn. Không phải là thành phố Đại Kinh chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện linh dị nào. Cũng có một số nơi từng xảy ra chuyện linh dị, một số chuyện được giải quyết, cũng có một số thì không. Khu vực có những chuyện linh dị không xử lý được sẽ bị phong tỏa. Bởi vì phong tỏa lại cho nên coi như có thể khống chế được thương vong, vì thế không có mấy ai để chuyện này ở trong lòng. Cùng lắm thì lại thêm một khu vực bị phong tỏa mà thôi.

Khương Thượng Bạch nói:

- Đã thông báo chuyện này cho tổng bộ, bọn họ sẽ nghĩ cách sắp xếp nhân viên đến để phong tỏa. Chuyện tiếp theo không còn cần chúng ta phải quan tâm nữa, đến lúc cần trở về rồi.

Khương Thượng Bạch nhìn chằm chằm khu vực bị hắc ám bao phủ ở phía trước. Thực tế hắn ta không hề có ý định muốn đối mặt với những thứ nguy hiểm này, tránh cho sơ suất lại chết mất mạng. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn vừa nãy đã khiến hắn ta ý thức được sự kinh khủng của thứ bên trong. Là một thứ không thể nào bị áp chế, lại có thể áp chế năng lực của những con lệ quỷ khác, khiến nó đủ khả năng giết chết ngự quỷ nhân một cách nhẹ nhàng khi đối mặt. Nếu không phải là đích thân tiếp xúc, hắn ta rất khó tưởng tượng ra được là lại có một đám người mới ở bên trong căn cứ huấn luyện có thể sống sót mà trở ra bên ngoài từ trong tay của con quỷ này.

"Không thể giam giữ, cũng không bị xử lý, thêm việc nó có khả năng khởi động vô hạn. Đồng thời còn có khả năng áp chế được quỷ trong người ngự quỷ nhân, có thể sử dụng năng lực của những con quỷ khác mà nó cướp được... Đây chỉ là trạng thái khôi phục một nửa của nó mà thôi. Có thể nói thứ này là một con quỷ cực kỳ hoàn mỹ, không có bất cứ khuyết điểm nào. Một khi bị nó nhắm đến, dù có là ngự quỷ nhân lợi hại hơn đi nữa cũng sẽ bị nó giết chết."

Khương Thượng Bạch hơi lim dim đôi mắt, hắn ta đang tự hỏi xem nếu hắn ta mà gặp được con quỷ kia thì nên làm cái gì?

Kết quả... dường như chỉ có chờ chết.

Đúng lúc này, hai mắt hắn ta đột nhiên mở to ra và nhìn về phía bên cạnh.

Bởi vì nơi đó đột nhiên nhiều thêm một người. Một người không thuộc nhóm người của bọn họ. Người kia đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cao khoảng mét bảy mét tám gì đó. Khuôn mặt cũng hơi hơi soái một chút, sắc mặt lại mang theo chút tái nhợt. Cả người, từ trên xuống dưới đều toát ra một loại khí tức cổ quái, âm lãnh quỷ dị. Đôi mắt sắc bén như chim ưng mang theo một loại phong mang như của dã thú khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Điều khiến cho người ta chú ý hơn chính là ở trên trán của người này có thêm một con mắt màu đỏ tươi. Con mắt này không hề có đồng tử, mang theo một cỗ tà tình, chuyển động qua lại một cách không an phận. Dường như nó đang thăm dò hết mọi thứ xung quanh vậy.

- Ai đó?

Mấy vị ngự quỷ nhân cũng kịp thời phản ứng lại, gần như vô thức tất cả bọn họ đều lùi ra phía sau mấy bước rồi cùng cảnh giác nhìn về phía kia.

- Dương Gian, sao cậu lại đến đây?

Chung Sơn nhìn thấy người xuất hiện một cách bất thình lình kia là Dương Gian thì có chút kinh ngạc. Theo lý mà nói thì hiện tại đúng ra Dương Gian đang phải ở một chỗ nào đó để chăm sóc bản thân chứ. Dù sao hôm qua hắn cùng vừa mới chui ra từ bên trong chuyện linh dị, không thể nào lại đi đến đây tham gia vào chuyện linh dị lần này nữa.

Dương Gian?