- Năng lực của tên Lâm Bắc kia không thể ảnh hưởng đến tầng này. Trừ phi... Hắn ta đã đạt đến cực hạn.
Lệ quỷ khôi phục hay sao?
Chuyện mà mọi người lo lắng nhất đã xảy ra.
Cả đám vội vội vàng vàng nói.
- Mau, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Không một ai muốn bản thân lại bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị một cách vô duyên vô cớ như thế này. Vì thế, ngay lập tức có không ít người vội vàng chạy khỏi chỗ này.
Mà ngay lúc này, ở bên trong một tầng nào đó của khách sạn. Đèn điện ở chỗ này đã bị tắt hết, xung quanh được bao phủ bởi một loại hắc ám âm lãnh. Không khí trở nên cực kỳ ẩm ướt, ở trên vách tường xung quanh xuất hiện từng giọt nước, đồng thời ở trong không khí tỏa ra một mùi mốc meo.
Sâu bên trong khu vực này là một căn phòng khách. Lúc này có một người thanh niên mặt mũi sưng vù, trắng bệch đang ngồi trên ghế, hơi cúi đầu. Trong tay của người này là một khẩu súng lục màu vàng, ở gần đó có mấy cái vỏ đạn. Mà ở cách đó không xa là thi thể của một người nữ phục vụ viên và hai người bảo vệ đang ngã gục trong vũng máu. Thân thể của bọn họ đã hoàn toàn lạnh lẽo, không còn chút khí tức của sinh mệnh nào nữa.
- Nếu tôi đã không sống được, người khác cũng đừng hòng mà sống dễ dàng. Chết, tất cả đều phải chết, đều phải chôn thây cùng với tôi...
Ở bên trong căn phòng này vang lên những tiếng lẩm bẩm kỳ quái, lúc có lúc không. Nhưng ở bên trong tiếng lẩm bẩm này lại mang theo một loại cảm giác điên cuồng, lại giống như những lời thì thầm của ác quỷ, khiến cho người ta không rét mà run.
Hắn ta gọi là Lâm Bắc.
Hai mươi ba tuổi, sinh viên của một trường đại học.
Lúc đầu hắn ta cũng giống như bao người sinh viên bình thường khác. Có một cuộc sống bình thường. Nhưng mà do một lần vô ý nên hắn ta bị rơi vào bên trong một cái hồ nước. Sau đó hắn ta bị hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại ở trong bệnh viện, hắn ta đột nhiên phát hiện ra thân thể của bản thân đã không còn bình thưởng nữa.
Dường như trong bụng của hắn ta chứa rất nhiều nước, bất kể là nôn ra như thế nào đều không thể nôn hết. Ngay lúc đầu hắn ta cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất an. Nhưng sau đó hắn ta đột nhiên phát hiện ra bản thân có thể khống chế được việc phun nước này. Vì thế hắn ta cứ nghĩ rằng là bản thân đã đạt được siêu năng lực gì đó, cho nên bắt đầu tiêu xài một cách tùy tiện. Hắn ta cứ nghĩ là bản thân đã đạt đến đỉnh điểm của nhân sinh rồi. Nhưng mà rất nhanh hắn ta phát hiện ra thứ nước mà bản thân phun ra có thứ gì đó không đúng.
Ban đầu thứ nước kia rất sạch sẽ, sau đó dần đục ngầu, cuối cùng nó lại càng thêm khủng bố... Bởi vì lần gần đây nhất hắn ta có phun ra một cái đùi người trắng bệch, bị sừng vù.
Trước đó hắn ta còn phun ra rất nhiều thứ, nào là tóc, ngón tay... răng.
Thế nhưng ngay vào đêm hôm nay.
Lâm Bắc trở nên cực kỳ tuyệt vọng khi hắn ta phát hiện ra bản thân đã không thể nào khống chế việc nôn mửa nữa. Nước ở trong bụng của hắn ta không ngừng cồn cào, xôn xao. Dường như tất cả mọi thứ muốn trong cơ thể hắn đều bị nôn ra bên ngoài vào hôm nay vậy.
Lệ quỷ khôi phục lại hay sao?
Hắn ta đã trải qua được một ít chuyện linh dị rồi, cho nên không còn là một người sinh viên vô tri như lúc trước nữa. Thông qua một số con đường, hắn ta đã dần hiểu ra tình hình của bản thân, đồng thời cũng biết được thứ ở bên trong bụng của hắn ta là cái gì.
Đó là một con quỷ.
Hắn ta không muốn chết nhưng hiện thực nào có được theo như ý của hắn ta.
Vì thế hắn ta bắt đầu nổi điên, muốn trả thù tất cả mọi người. Hắn cảm thấy bản thân cứ chết đi như vậy sẽ không có ý nghĩ, còn không bằng kéo tất cả mọi người theo làm đệm lưng cho hắn ta.
Ai bảo bọn họ không có ra tay cứu hắn ta...
- Ọe!
Hơi trầm mặc trong chốc lấ, Lâm Bắc lại đột nhiên nôn tháo láo.
Hắn ta cảm giác được ở trong cổ họng đang có thứ gì đó muốn nôn ra ngoài, đồng thời trong bụng lại vang lên tiếng nước ầm ầm, giống như nước bọt đang lăn lộn.
Có điều Lâm Bắc lại không thể nào nôn ra ngoài được.
Bởi vì cổ họng của hắn ta quá nhỏ, thứ ở trong bụng kia lại hơi lớn. Vì vậy hắn ta không thể nào nôn ra ngoài một cách thuận lợi được.
Thế nhưng, lúc này mọi chuyện đâu còn do bản thân hắn ta quyết định nữa đâu. Mặc dù không thể nào nôn ra được, nhưng thứ ở bên trong cổ họng lại mạnh mẽ chui ra. Lực lượng thứ bên trong có chút lớn, khiến cho hắn ta cảm giác dường như cả người đang bị xé nát vậy.
- A!
Cái cổ của Lâm Bắc to ra, nó còn to hơn cả bắp đùi. Thế nhưng Lâm Bắc vẫn không thể nào nôn ra được. Hắn ta ngã trên mặt đất, nằm kêu la giãy dụa trong cơn đau đớn đến tuyệt vọng này.
Giờ phút này, dường như tất cả lỗ chân lông trên người của hắn ta cũng đang thấm nước.
Tanh hôi, đục ngầu, giống như mùi của thứ gì đó bị hư thối ở do ngâm lâu trong nước. Khiến cho người ta phải cảm thấy buồn nôn mỗi khi ngửi, dù chỉ một chút.
"Rầm rầm..."
Cuối cùng, không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, miệng của Lâm Bắc đột nhiên mở ra. Thứ ở bên trong cổ họng kia cứ thế mà trôi ra ngoài, kèm theo đó là một thứ nước tanh hôi cũng chảy ra từ trong bụng của hắn ta.
Mà ở giữa đống nước tanh hôi và đục ngầu kia, một thứ được bao bọc bằng lớp da trắng bệch, là một chiếc đầu người bị hư thối. Cái đầu này bị hư thối mất một nửa khuôn mặt, con mắt cùng hàm răng đều đã bị thối rữa, không còn nguyên vẹn. Nhưng nửa khuôn mặt còn lại kia lại nhìn Lâm Bắc ở bên cạnh với biểu cảm cực kỳ quỷ dị.
"Ọe!"
Hiện tại hắn ta vẫn còn đang nôn mửa, cái miệng của hắn ta giống như một cái cống nào đó đang mở vậy. Đồng thời toàn bộ những thứ ở trong bụng mà trước kia không thể nôn ra ngoài, thì lần này nôn ra sạch sẽ.
Không thể nghi ngờ gì nữa.
Ngự quỷ nhân tên gọi là Lâm Bắc này đang ở trong trạng thái lệ quỷ khôi phục.
Một khi hắn ta nôn con quỷ ở trong bụng ra ngoài, như vậy bản thân hắn ta cũng sẽ chết, còn con quỷ kia thì thức tỉnh hoàn toàn.
Cùng lúc đó.
Trương Lôi đang dùng thang máy để chạy tới tầng này, khuôn mặt của hắn ta vẫn cứng ngắc như cũ.
Ở bên cạnh hắn là Dương Gian, hắn cứ lạnh lùng đứng ở một bên, không nói hay biểu lộ thêm bất cứ thứ gì khác.
Vốn dĩ hắn không muốn chuyện này, nhưng bên phía Trầm Lương lại thông báo cho hắn, bảo là sẽ trả công cho hắn ba cây quỷ nến để hắn đi xử lý chuyện này, đồng thời vẫn tính công lao của vụ này cho hắn.
Đương nhiên ba cây quỷ nến kia không thể nào là quỷ nến màu đỏ đậm được, mà chính là quỷ nến màu trắng. Vì thế giá trị của nó cũng bị giảm đi khá nhiều.
Vốn dĩ giá trị của chúng không đủ cho việc này, nhưng vì cân nhắc đến việc tư nguyên trong tay đang bị hao hết, cho nên cuối cùng Dương Gian vẫn đồng ý.
Đương nhiên, hắn cũng không đi xử lý chuyện này một mình.
Trước mắt, người thanh niên tên Trương Lôi này cũng định hành động theo hắn.
Nếu đã chiếm được tiện nghi thì Dương Gian cũng không cần phải tiếp tục từ chối nữa. Dù sao cũng không có ai có thể thể cưỡng lại được hai chữ lợi ích.