Khủng Bố Sống Lại

Chương 749: Làm Công Miễn Phí




Ban đêm, cảnh đêm của thành phố Đại Kinh cực kỳ rực rỡ bởi vô số ánh đèn sáng chói. Dù mang tiếng đang nghỉ ngơi nhưng Dương Gian cũng không dám ngủ thật sự. Dù hiện tại hắn đang ở trong thành phố Đại Kinh, một trong những thành phố an toàn nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân nên bảo trì sự cảnh giác.

Toàn bộ đèn ở bên trong phòng khách đã bị tắt hết, không gian có vẻ hơi u ám. Dương Gian ngồi trên ghế sô pha, dùng tay chống đầu, mở to hai mắt quan sát cảnh đêm mê người ở bên ngoài cửa kính.

Phải nói là rất xinh đẹp, nhưng cũng cực kỳ yên tĩnh.

Điều này khiến cho hắn có được một cảm giác thoải mái và tự tại. Bởi vì sự phồn hoa và náo nhiệt bên ngoài như một tín hiệu thông báo cho hắn biết rằng chỗ này an toàn, không có chuyện linh dị phát sinh.

Vì vậy không biết từ lúc nào, Dương Gian bắt đầu thích những tràng cảnh náo nhiệt. Nhưng hắn cũng không muốn bản thân là một phần trong cuộc náo nhiệt đó. Bởi hắn là dị loại, hắn bài xích đám đông, đương nhiên đám đông cũng sẽ bài xích hắn.

Ẩn núp ở bên trong bóng tối, quan sát xa xa, duy trì sự tỉnh táo như vậy là tốt nhất.

Dương Gian ngồi yên ở đó, giống như một con chó sói cô độc đang nghỉ ngơi.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu đến, khiến bên trong căn phòng hơi sáng nhưng ở đằng sau lại có một cái bóng màu đen hiện ra khá rõ ràng. Cái bóng phía sau lưng của Dương Gian kéo rất dài và phản chiếu lên bức tường ở phía sau một cách quỷ dị.

Dù ánh sáng ở bên ngoài đã bị biến mất nhưng cái bóng màu đen kia vẫn tồn tại. Đồng thời, bất kể là nhìn theo góc độ nào, cái bóng này đều bị thiếu cái đầu, khiến nó không được hoàn hảo. Đồng thời ở dưới lớp da thịt của Dương Gian có xuất hiện từng thứ màu đỏ tươi. Chúng đang ẩn núp ở dưới lớp da và vẫn tỏa ra những luồng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Những luồng sáng này xuyên qua lớp da thịt, như ẩn như hiện trong bóng tối.

Dường như trên người của Dương Gian đang có chín đốm sáng màu đỏ nhàn nhạt đang phát sáng vậy, không thể nào vứt bỏ chúng đi được. Chúng cứ như lời nguyền rủa của ác quỷ, luôn quấn lấy thân thể của hắn. Khống chế hai con lệ quỷ, đây đã là cực hạn chịu đựng của cơ thể hắn rồi.

Mắt quỷ ở vào trạng thái sắp sửa khôi phục, quỷ ảnh đã khôi phục lại hoàn toàn, chỉ là nó rơi vào trạng thái chết máy mà thôi nhưng bản năng của nó vẫn còn tồn tại. Một khi bản năng của nó chiến thắng ý thức của hắn, cũng là khi Dương Gian hoàn toàn biến thành lệ quỷ.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng phút một trong lặng lẽ, trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ. Dường như Dương Gian có thể cảm nhận được từng tia sinh mệnh của bản thân trôi đi một cách chậm rãi, cũng không biết là thời gian đã trôi qua được bao nhiêu lâu.

Có lẽ là một tiếng đồng hồ, cũng có thể là hai ba tiếng gì đó.

Ở một thời điểm nào đó trong đêm khuya thanh vắng, sự an tĩnh này đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng súng.

- Đoàng!

Một tiếng súng vang dội xuất hiện ở một tầng nào đó của khách sạn Bình An, tiếp theo đó là một loạt tiếng còi cảnh báo vang lên inh ỏi. Giờ phút này Dương Gian chậm rãi mở mắt ra từ trong cơn nửa tỉnh nửa ngủ. Hắn cầm lấy điện thoại ở bên cạnh để nhìn thời gian, phát hiện ra hiện tại mới chỉ là ba giờ 15 phút sáng, còn cách trời sáng gần ba giờ.

- Mới có ba giờ hơn thôi mà?

Hắn lại tiếp tục híp mắt nghỉ ngơi.

Tiếng súng vang lên ở bên ngoài và một đống âm thanh cảnh báo kia không có bất cứ mối quan hệ nào với hắn cả. Đồng thời khu vực của khách sạn Bình An cũng không phải là khu vực hắn phụ trách, việc đau đầu cứ để người khác nhận. Hôm qua hắn đã bận rộn cả buổi rồi, hiện tại hắn không muốn nhận bất cứ việc gì. Cho dù có cháy khách sạn cũng đừng có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của hắn.

Lửa sẽ không thể nào đốt chết Dương Gian.sNhưng mà có một số việc không phải cứ hắn không muốn là có thể được. Năm phút sau, điện thoại di động định vị vệ tinh của hắn bị kết nối cưỡng chế.

Vẫn là giọng nói của Tần Mị Nhu:

- Dương Gian, có ở đó không?

Dương Gian trầm mặc một hồi lâu rồi mới mở miệng nói:

- Tôi có thể không cần nói được không?

Tần Mị Nhu hỏi:

- Hiện tại cậu đang ở trong khách sạn Bình An đúng không?

Dương Gian nói:

- Tôi đang ngủ, có chuyện gì thì để đó mai rồi nói sau.

Nghe giọng điệu kia của hắn, Tần Mị Nhu lập tức nói:

- Vậy chắc là cậu đã nghe được tiếng súng ở trong khách sạn Bình An chứ. Lần này cũng không phải là chuyện linh dị, do có một vị ngự quỷ nhân xảy ra tình trạng tinh thần thất thường, dùng súng bắn chết một người phục vụ viên. Hiện tại người này đang ở bên trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm, có thể gây án bất cứ lúc nào.

Con ngươi Dương Gian khẽ nhúc nhích:

- Hử, ngự quỷ nhân có trạng thái tinh thần thất thường? Như vậy chẳng phải là người kia không chịu đựng nổi tra tấn do lệ quỷ khôi phục sao.

Ở thời điểm đi ngủ vào ban đêm là lúc mà ngự quỷ nhân yếu ớt nhất, đó là lúc mà triệu chứng của lệ quỷ khôi phục hiện ra rõ rệt nhất.

Lúc trước hắn cũng từng trải qua một giai đoạn như thế này nên hiểu rất rõ quá trình này. Phải nói là nó khiến cho con người ta muốn nổi điên.

Tần Mị Nhu do dự một chút rồi nói:

- Vậy cậu có thể xử lý giúp bên kia một chút được không?

Dương Gian nói:

- Nếu người bình thường cầm súng bắn người khác thì tôi thực sự sẵn lòng để ra tay giúp đỡ, nếu người gây án là ngự quỷ nhân... để cho Trần Nghĩa đến xử lý đi. Tôi không muốn tham gia vào chuyện này. Dù sao mục đích của tôi khi đến đây cũng là huấn luyện chứ không phải làm việc.

Tần Mị Nhu nói:

- Khách sạn Bình An không phải khu vực quản lý của Trần Nghĩa, đây là khu vực quản lý của Cao Minh. Nhưng hiện tại không phải thời gian làm việc của Cao Minh, hắn ta sẽ không ra tay. Tôi nghĩ hiện tại cậu đang ở bên trong khách sạn, nếu cậu chịu ra tay giúp đỡ thì chắc chắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý chuyện nhỏ này. Còn nếu để cho tổng bộ sắp xếp người đến xử lý, ít nhất phải đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới có người chạy đến.