Dương Gian khẽ lắc đầu, hắn cảm thấy những suy tính của ngự quỷ nhân trước kia còn chưa đủ lâu dài. Thế nhưng không thể nào trách cứ bọn họ được, dù sao làm được chuyện này đã là không tệ rồi. Đổi lại là Dương Gian, nếu hiện tại hắn chết đi, đống quỷ mà hắn cất ở trên tầng 5 của biệt thự sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra.
Như vậy đám hậu bối sẽ trách cứ hắn vì sao không xử lý chúng?
Không. Không thể trách được.
Bởi vì cái chết của ngự quỷ nhân đến quá bất ngờ, không có một ai biết mà chuẩn bị hậu sự. Chỉ có thể tìm kiếm một chỗ cất giấu những thứ nguy hiểm này đi là không tệ rồi. Còn những ngự quỷ nhân có thể thong dong, thoải mái chuẩn bị hậu sự, chỉ có một loại mà thôi. Đó là những vị ngự quỷ nhân đã vượt việc lệ quỷ khôi phục, trở thành một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong và đi trên con đường này rất lâu.
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe.
"Nói như vậy, chủ nhân của những chiếc hồn bình này và chủ nhân của căn nhà cổ thời dân quốc ở trong tiểu khu Quan Giang là người cùng thời đại với nhau. Dựa theo mức độ bài trí của mọi chuyện, có vẻ mức độ kinh khủng của chủ nhân căn nhà đã vượt xa qua chủ nhân của hồn bình."
Sỡ dĩ hắn có suy đoán như vậy là nhờ dựa vào những thứ hắn đã nhìn thấy của cả hai vị chủ nhân kia.
Chủ nhân của hồn bình, chỉ đem quỷ nhốt vào trong một chiếc bình bằng vàng. Điều này khá giống với cách làm hiện tại của Dương Gian, đồng thời cũng là phương pháp xử lý chủ yếu của đa phần ngự quỷ nhân hiện nay. Nhưng còn chủ nhân của căn nhà cổ kia, hắn nghĩ người này có thể nhốt quỷ vào bên trong tấm kính.
Trước đó, Dương Gian từng nghĩ, vì cái gì chủ nhân của căn nhà cổ kia để lại tấm gương quỷ, tủ quỷ mà không để lại bất cứ con quỷ nào do người này giam giữ chứ?
Hiện tại, Dương Gian càng ngày càng chắc chắn suy đoán kia của bản thân.
Trước kia, hẳn là chủ nhân của căn nhà cổ đã nhốt quỷ vào bên trong tấm kính đã dùng quỷ để hạn chế quỷ. Loại thủ đoạn này đương nhiên cao minh hơn so với việc dùng vàng nhốt quỷ. Mỗi khi nghĩ đến đống quỷ lít nha lít nhít ở bên trong tấm gương quỷ, Dương Gian có một loại cảm giác không rét mà run. Nếu mọi chuyện mà đúng như thế này, có thể đoán được trước kia chủ nhân của tòa nhà cổ đáng sợ đến mức nào.
Nhưng sau đó, Dương Gian lại có cảm giác cay đắng.
Ngay cả loại nhân vật như thế, cuối cùng chỉ lưu lại hậu sự cho con cháu là một căn nhà cổ cũ nát. Đồng thời chia ra ba căn phòng cho con cháu đời sau. Trong đó có đặt tấm gương quỷ, tủ quỷ... dùng để ứng phó với việc lệ quỷ khôi phục lại. Như vậy có thể thấy được, cuối cùng vị ngự quỷ nhân khủng bố cũng phải bại trong tay lệ quỷ. Nghĩ đến đây, Dương Gian không khỏi nghĩ đến kết cục của bản thân.
Giống như hiện tại, bản năng lệ quỷ bắt đầu ảnh hưởng đến tư duy của hắn. Nếu tính hình này mà không được cải thiện, dù bản thân hắn không chết vì lệ quỷ khôi phục nhưng tư duy lại biến thành bản năng của lệ quỷ.
Nếu không còn tư duy, không có tư tưởng, hắn có còn là hắn nữa không?
Có lẽ hắn chỉ còn là một con quỷ hành tẩu bên trong thành phố mà thôi.
Giờ phút này Vạn Đức Lộ lại đang cùng đôi co với người bạn kia của ông ta qua điện thoại:
- Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, nện bao nhiêu tiền. Ông phải mua hết toàn bộ đồ cổ phù hợp với yêu cầu kia cho tôi. Nhớ kỹ, phải mua hết toàn bộ, đồng thời có điều quan trọng hơn tôi muốn dặn ông. Ông phải thăm dò ra được đống đồ cổ này được tháo dỡ ra từ thôn làng nào. Nếu đồ cổ xuất phát từ căn nhà cổ kia, ông cứ mua hết lại cho tôi. Một trăm vạn, một ngàn vạn, hay một trăm triệu cũng được, ông cứ mua lại hết cho tôi.
- Nói quá? Không, tôi không nói quá một chút nào hết. Hiện tại mạng của tôi còn đang gắn với mấy cái chai chai lọ lọ này đây. Nếu ông mà tìm không được là tôi xong đời luôn đó. Ông cứ yên tâm đi, nếu việc này mà thành, tôi không bạc đãi ông đâu. Với lại ông nhớ kỹ cho tôi, ông không được phép mở mấy cái bình đó ra. Sau khi tìm được phải cất giữ nó cho tốt, báo cho tôi ngay để tôi phái người đến mang đi.
- Được rồi, cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây. Cái gì? Không có bắt cóc bắt nhái gì ở đây hết, hiện tại tôi đang sống sung sướng ở thành phố Đại Kinh đây. Nhớ là sau khi tìm được đừng có mở những cái bình kia ra. Không vì gì hết, nếu ông muốn chết thì cứ mở ra.
Sau khi nói chuyện một hồi lâu, đồng thời dặn đi dặn lại kỹ càng thì Vạn Đức Lộ mới cúp điện thoại.
- Đại ca, tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện, chắc khoảng mười ngày nữa là có kết quả.
Dương Gian gật gật đầu:
- Tốt lắm. Sau khi xong chuyện này, tôi đảm bảo ông sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.
Hắn không nghĩ rằng bản thân có thể dễ dàng sử dụng được con đường của tổng bộ. Nếu không hắn cũng không chọn cách thu mua trực tiếp như vậy. Chỉ cần phong tỏa hết toàn bộ thị trấn, sau đó đi dò xét từng nhà, kiểu gì chẳng tìm ra.
Vạn Đức Lộ cười ngượng và nói:
- Đây là việc nên làm. Dù sao lần này tôi cũng đã làm phiền đại ca cậu ra tay cứu giúp một lần.
Dương Gian nói:
- Trong đoạn thời gian này ông có thể hoạt động tự do ở trong thành phố Đại Kinh nhưng không được phép rời đi. Quy củ của bọn họ cũng cần phải tuân thủ. Với lại ông đừng có dại mà nghĩ cách chạy trốn đấy nhé. Đến khi đó, đừng nói đến việc tên Trần Nghĩa kia sẽ không bỏ qua cho ông, ngay cả tôi cũng không bỏ qua cho ông được.
Vạn Đức Lộ vội vàng gật đầu:
- Tôi hiểu, tôi hiểu mà.
Cho lắp cho ông ta thêm mấy cái chân nữa cũng chẳng dám chạy. Ông ta mà chạy, có lẽ sẽ thành tội phạm bị truy nã trên toàn quốc mất. Khi đó, nếu mà bắt được là bị xử bắn ngay.
- Được rồi, mọi chuyện đến đây thôi. Tôi muốn nghỉ ngơi, ông định đi đâu thì đi đi.
Dương Gian đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng nghỉ.
Mặc dù hắn không cần phải ngủ cũng có thể duy trì được sự tỉnh táo trong suốt một thời gian dài. Nhưng nghĩ đến việc tiếp theo, có lẽ hắn sẽ phải cực kỳ bận bịu nên muốn chấn chỉnh lại tinh thần một chút.