Khủng Bố Sống Lại

Chương 740: Có Vấn Đề




Chắc chắn tên Quách Phàm này có vấn đề!

Mặc dù bề ngoài Dương Gian tỏ ra không có gì cả nhưng bởi vì phát hiện lúc nãy hắn trở nên cực kỳ cảnh giác đối với Quách Phàm. Hắn đang nghi ngờ về thân phận thực sự của Quách Phàm.

Hắn nghi ngờ Quách Phàm là một con quỷ. Nhưng những người khác lại không biết được ý nghĩ của Dương Gian, ngay cả Trầm Lương cũng không biết, hắn ta lập tức đi lại và lo lắng hỏi:

- Cậu sao rồi, không có chuyện gì đó chứ?

Lúc này khuôn mặt vỡ vụn kia của Quách Phàm đã khôi phục lại được bình thường. Thân thể của hắn ta vẫn hoàn hảo như cũ, không có bất cứ sự tổn hại nào. Nhưng khuôn mặt như người chết kia của hắn lại tỏ ra cực kỳ khó coi, ánh mắt càng trở nên âm trầm:

- Tôi không sao. Thứ này quá tà môn, thiếu chút nữa hại chết tôi. Ngay vừa rồi, tôi cảm giác con quỷ trong cơ thể đã bị nó áp chế. Thứ mà cánh tay kia muốn bắt không phải là tôi, mà chính là con quỷ trong người của tôi. Tôi cảm nhận được con quỷ trong người tôi di chuyển, dường như muốn chạy vào bên trong chiếc bình. May mà ở thời khắc mấu chốt thì cánh tay kia bị đánh lui, nếu không thì tôi đã bị mất đi một con quỷ. Đến lúc đó sự cân bằng trong người của tôi bị phá vỡ, khi đó chắc chắn là lệ quỷ sẽ khôi phục lại.

Nếu một người ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ mà đã đạt đến trạng thái lệ quỷ gần khôi phục, chỉ cần có một trong hai con quỷ xảy ra vấn đề, người ngự quỷ nhân kia chắc chắn sẽ xong chuyện. Cũng giống như Phùng Toàn khi ở thành phố Trung Sơn vậy. Cũng may nhờ có Dương Gian cưỡng ép kéo lại nên mới có thể thiết lập lại cần bằng mới và thoát được khỏi việc lệ quỷ khôi phục.

Trầm Lương thở dài một hơi:

- Không ai nghĩ đến là việc này lại xảy ra nhưng cũng may không có chuyện gì tồi tệ xảy ra, đồng thời không có ai bị này nọ cả. Vừa rồi may mà có Dương Gian, cậu ta giúp cậu đánh lui con quỷ kia.

Dương Gian?

Ánh mắt của Quách Phàm có chút quái dị khi nhìn hắn. Dường như hắn ta không nghĩ ra được là Dương Gian sẽ ra tay giúp đỡ. Dương Gian không nói lời nào, chỉ đi qua, nhặt lấy cái nắp lọ ở trong rương hành lý của Vạn Đức Lộ rồi đi đến trước mặt của Trần Nghĩa và nói:

- Nếu cậu không ngại thì giao thứ này cho tôi xử lý?

Trần Nghĩa cũng không có tranh giành cùng với Dương Gian, hắn ta chỉ bảo:

- Nếu cậu đã có thể áp chế được thứ ở bên trong, vậy giao cho cậu xử lý là tốt nhất. Nếu lúc trước tôi đã nói là mặc kệ chuyện này thì tôi sẽ tuân thủ. Tự cậu cẩn thận một chút, chuyện lần này là do trách nhiệm của Quách Phàm. Nhưng nếu lần tiếp theo mà để tôi nghe thấy tin tức rằng thứ này chạy ra, tôi sẽ tìm cậu tính sổ sách.

Vừa nói hắn ta vừa đưa cái bình cho Dương Gian.

- Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải là tên gà mờ Quách Phàm Quách Phàm kia. Nếu thứ này nằm ở trong tay tôi rồi mà còn xảy ra chuyện thì cậu cứ tìm tôi mà tính sổ.

Dương Gian bình tĩnh nói, sau khi lấy được cái bình kia, hắn vội vàng dùng nắp đậy lại. Sau đó lôi một vài tấm vàng lá từ bên trong túi hành lý ra và quấn quanh chiếc bình nhằm đảm bảo vạn vô nhất thất. Trước đó hắn đã giam giữ một bàn tay rồi, nhưng thứ này lại còn đặc thù hơn cả bản tay kia. Nếu có thể thì tạm thời hắn không muốn động đến thứ này. Cứ tiếp tục giam giữ như thế này thì sẽ hay hơn.

- Được rồi, nếu chuyện này đã kết thúc, tôi cũng nên đi rồi. Trầm Lương, chuyện còn lại sẽ do ông xử lý, tôi không rảnh mà ngồi đây dông dài với mấy người đâu.

Trần Nghĩa hừ lạnh một cái, dường như hắn ta rất bất mãn với việc vừa rồi của Quách Phàm. Mặc dù đây chỉ là một việc ngoài ý muốn nhưng nó phát sinh ở trên người của Quách Phàm, nguyên nhân cũng là do hắn ta sai trước, không có chuyện vô tội hay oan ức ở đây.

Nguyên bản khuôn mặt giống người chết kia của Quách Phàm đã rất khó coi.hHện tại lại dính thêm chuyện này vào thân thì càng khó coi hơn nữa. Dù sao hắn ta cũng được coi là một ngự quỷ nhân đỉnh phong, ở bất cứ thành phố nào cũng đều nhận được sự tôn trọng? Nhưng hiện tại ở trước mặt những người này, hắn ta biến thành đàn em vậy, không hơn được một ai. Vì thế Quách Phàm cảm thấy khá là mất mặt.

Dương Gian nói:

- Tôi cũng nên đi rồi. Đồng thời tôi sẽ điều tra kỹ ngọn nguồn của chuyện lần này. Tý nữa tôi sẽ chuyển cho đội trưởng Trầm một bài báo cáo về chuyện này.

Trầm Lương cười ngượng một tiếng:

- Vậy làm phiền cậu rồi, nhưng thứ kia... nếu có thể thì tốt nhất vẫn nên để cho tổng bộ xử lý. Dù sao nó cũng đang ở bên trong thành phố Đại Kinh, nếu mà xảy ra chuyện thì không tốt cho bất cứ ai.

Dương Gian thuận miệng đáp:

- Đợi sau khi điều tra xong tôi sẽ bàn giao lại, tôi cầm con quỷ này thì được tích sự gì? Cũng không thể coi nó như cơm để ăn được, ông cứ yên tâm đi.

Còn thực sự đến khi nào hắn mới điều tra xong cái này thì phải xem xem lúc nào hắn mới xử lý xong vấn đề về thân thể của hắn.

- Vậy... thế cũng được.

Trầm Lương nhìn thấy bộ dạng nói cho qua chuyện của Dương Gian thì cảm thấy có đòi cũng không tiện. Vì thế đành miễn cưỡng đồng ý với hắn.

Dương Gian lại liếc nhìn Vạn Đức Lộ, lúc này ông ta đang ngồi co quắp ở dưới đất, toàn thân mềm nhũn ra như bún.

- Tổng giám đốc Vạn, ông muốn tiếp tục ở lại đây hay là đi theo tôi để phối hợp điều tra?

- Tôi, tôi...

Vạn Đức Lộ nghe hắn nói như vậy thì lập tức tỏ ra kích động đến mức nói không nên lời.

Dương Gian nói.

- Nếu đã vậy thì đi theo tôi đi.

Hắn còn cần lấy một vài thông tin từ miệng của Vạn Đức Lộ, nếu không hắn cũng không bảo vệ ông ta khỏi tay của Trần Nghĩa. Việc này có quan hệ trọng đại đến sinh tồn của bản thân Vạn Đức Lộ. Dù chỉ là một chút hi vọng nhỏ nhoi hắn cũng không bao giờ buông tha. Khi đó, đừng nói là đắc tội với một vị Cảnh sát Quốc tế, dù đắc tội 100 vị hắn cũng không sợ.

Sắp chết đến nơi rồi, còn sợ đắc tội người khác cái gì nữa?

Vạn Đức Lộ nhận được lời khích lệ kia của hắn như là uống thuốc kích thích vậy. Vốn thân thể đang nhũn như một cọng bún, vậy mà lúc này có thể đứng phắt dậy rồi nhìn trái nhìn phải.

Sau khi nhìn thấy những người bên cạnh không ai nói gì. Dường như ngầm đồng ý cho ông ta rời đi. Đến lúc này ông ta mới bám theo đằng sau Dương Gian, bộ dạng ông ta chẳng khác gì một tên trộm.

- Tôi phạm phải tội lớn như vậy mà còn có thể rời đi hay sao?

Đến tận lúc này Vạn Đức Lộ vẫn không thể nào tin tưởng được là bản thân có thể rời đi sau khi phạm phải tội lỗi lớn như thế. Hơn nữa vừa rồi còn xảy ra chuyện đột xuất, thiếu chút nữa là có thêm một người phải chết. Loại trách nhiệm này mà đẩy lên đầu của ông ta thì chỉ còn mức phạt cuối cùng cho ông ta là lôi ra bắn mà thôi.

Dương Gian nói:

- Chỉ cần tôi không có chuyện gì thì ông mới không có chuyện gì. Nếu tôi mà xảy ra chuyện thì chúc mừng ông, ông sắp được đổi đời rồi đó. Đến lúc đó chắc chắn có người của thành phố Đại Kinh đến thẩm vấn ông tiếp. May mắn có lẽ chỉ là ngồi tù hoặc dùng chút tiền là xong chuyện. Nhưng xui xẻo thì ông hay nghĩ đến chuyện kiếp sau bản thân nên làm cái gì để mưu sinh đi thôi. Dù sao nguyên nhân của chuyện linh dị lần này là do ông. Mặc dù thực ra chuyện này cũng là do sự sơ ý của ông, thứ này gây ra ảnh hưởng quá lớn, phiền phức cũng quá nhiều. Có thế nào đi nữa ông cũng không thoát khỏi liên quan.

- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.

Vạn Đức Lộ sờ sờ trán, vốn ông ta muốn lau đi đống mồ hôi lạnh ở trên trán, có điều sau đó ông ta lại phát hiện ra tay của ông ta vẫn đang bị còng. Đến hiện tại ông ta mới bắt đầu hiểu được sự cường thế của những người giống như Dương Gian. Đừng thấy hắn chẳng có chức vụ gì mà khinh thường, thực chất loại người này lại có quyền lợi cực kỳ lớn. Lúc nãy ông ta chỉ lướt mắt qua nhưng đã nhìn thấy một đống lớn cảnh sát, nào là phòng cháy chữa cháy, cảnh sát đặc công, nhân viên an ninh các kiểu. Ai cũng phải phối hợp hành động với những người như Dương Gian, không có một ai dám lên tiếng nghi vấn.

Đồng thời ông ta phạm phải tội lớn như thế mà nói bắt là bắt, nói thẩm vấn liền thẩm vấn. Ngay cả muốn thả là thả ra cũng không cần bất cứ trính tự gì cả. Những suy đoán của bọn họ đã được coi là thủ tục, chứng từ.

"Mỗi một người đều là cấp bậc đại nhân vật hết a."

Nghĩ đến đây, cơ thể đầy mỡ của Vạn Đức Lộ nhịn không nổi mà phải rùng mình một cái. Cũng may là ông ta nhận biết vị đại ca này ở trên máy bay. Nếu không có lẽ ông ta đã xong đời rồi. Vạn Đức Lộ đi theo ở phía sau, cẩn thận nói:

- Về chuyện mấy món đồ cổ đó...

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Dương Gian cắt lời:

- Hiện tại không phải là lúc nói đến mấy chuyện đó. Chờ đến khi tôi tìm được chỗ yên tĩnh rồi thì ông cứ chầm chậm mà nói, không cần phải vội. Tôi cần những tin tức đó của ông, ông hiểu rồi chứ.

Nói xong, hắn dừng chân lại và nhìn chằm chằm vào Vạn Đức Lộ.

Vạn Đức Lộ lập tức giật mình, mồ hôi lạnh chảy ra càng nhiều.

- Tôi hiểu, tôi hiểu mà, tôi sẽ cố hết sức phối hợp với cậu.

Ông ta biết nếu rơi vào trong tay của Dương Gian thì có thể đảm bảo cho ông ta an toàn. Nếu rơi vào tay của người tên là Trần Nghĩa kia, sau này khó mà đoán được. Cho nên ông ta quyết định ôm chặt lấy cái bắp đùi này. Dùng bao nhiêu tiền, trả giá lớn như thế nào ông ta cũng không quan tâm, nhất định phải ôm được cái đùi này.