"Bàn tay của người chết đầu tiên, tại sao thứ này lại xuất hiện ở trong mồm của cô ta? Lúc nãy mình có kiểm tra thi thể của người kia rồi mà, rõ ràng không có vấn đề gì cả. Chỉ là một bộ thi thể bình thường, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy thi thể bị biến đổi thành quỷ nô."
Dương Gian nhíu mày suy tư, mặc dù không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn quyết định dùng quỷ ảnh xâm nhập vào bên trong bàn tay.
Rất nhanh, vốn bàn tay này đang bám chặt lấy cổ tay của hắn cũng nhanh chóng buông ra.
Tô Tình cảm giác được thứ gì đó đang chặn miệng của cô ta biến mất, theo đó cô ta có thể hít thở lại bình thường. Ngay khi nhìn thấy người trước mặt là Dương Gian thì tỏ ra giống như đang nhìn thấy cứu tinh vậy. Cô mang theo ánh mắt gần như tuyệt vọng kia cầu khẩn hắn.
- Mau, mau lên, mau cứu tôi với.
- Thì ra là cô?
Dương Gian nghe được tiếng cầu cứu của cô thì sắc mặt hơi nhíu một chút, rồi nói:
- Lúc trước tôi có đi tìm con quỷ kia, tôi nhớ rõ ràng là cô đã bảo tôi là tên biến thái mà? Không phải lúc đó cô mắng người rất thoải mái hay sao. Cô nhớ lại mà xem, lúc đó ngay cả một cái rắm mà tôi cũng chẳng dám thả, mặc kệ cho cô mắng. Hiện tại thì hay rồi, con quỷ kia đã để mắt tới cô. Cô có biết lúc này tôi đang nghĩ cái gì không? Tôi đang nghĩ nên hay không nên cứu cô nữa đây.
Vừa nói, hắn vừa nhếch miệng cười một tiếng, một nụ cười lạnh lẽo.
Tô Tình lập tức khóc bù lu bù loa, đồng thời không ngừng xin lỗi.
- Thật, thật sự xin lỗi cậu, lúc đó tôi không biết là sẽ có chuyện như vậy. Tôi không biết, tôi thực sự không biết, tôi xin lỗi cậu... Tôi xin cậu đó, mong cậu cứu lấy tôi.
Lúc nãy cô ta làm sao biết được là Dương Gian có thực sự đi bắt quỷ hay không, đến cả quỷ cô còn chưa tin thì làm gì tin là sẽ có người đi bắt quỷ. Cho nên cô không do dự mà cho rằng Dương Gian là kẻ biến thái, vì vậy đã mắng cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Hiện tại mới nói xin lỗi thì có phải là hơi muộn một chút không? Nếu cô không bị con quỷ kia để mắt tới thì cô có chủ động đi xin lỗi tôi hay không? Con người mà, ai cũng cần phải trả giá cho sự sai lầm của mình hết.
Thực lòng hắn cũng không hề muốn cứu cô gái này.
Không vì nguyên nhân gì khác, đơn thuần chỉ là vì lúc nãy cô gái này đã mắng hắn.
Tuy Dương Gian dừng tay lại nhưng con quỷ kia lại không có tạm dừng quá trình giết người của nó. Quỷ cũng không thể nào cảm nhận được sự uy hiếp của Dương Gian mà bỏ chạy. Quỷ sẽ chỉ dừng lại khi mà nó đạt được một yêu cầu nào đó.
Mặc dù đã bị Dương Gian cướp mất một bàn tay nhưng vẫn còn có khá nhiều bàn tay khác. Chúng dần dần trèo lên cổ từ ngực của cô ta, sau đó che kín miệng, che kín hai mắt... Cuối cùng bao phủ hết khuôn mặt của cô ta.
- Tôi... Tôi thực sự xin lỗi cậu.
Khó khăn lắm Tô Tình mới há miệng nói ra được một câu xin lỗi trong sự tuyệt vọng trước khi chìm vào trong bóng tối và miệng bị che bởi bàn tay băng lãnh. Đến cuối cùng, cô ta vẫn không hề chịu từ bỏ mà hướng về phía Dương Gian phát ra lời cầu cứu. Cũng giống như người chết đuối nắm được một cọng cỏ vậy, dù biết là nó chưa chắc đã phát huy ra bất cứ tác dụng gì, nhưng sẽ không có một ai từ bỏ nó.
Cảnh tượng kinh khủng vẫn cứ diễn ra ở trong mắt của những người khác, nếu không phải là hiện tại còn có Dương Gian đứng bình tĩnh ở đây, thì có lẽ là những người khác đã phải bỏ chạy rồi.
Bởi vì có một người cao thủ như Dương Gian bình tĩnh đứng ở đây, cho nên bọn họ mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh và ở lai đây được. Mặc dù vậy ở trong lòng ai nấy đều tỏ ra cực kỳ sợ hãi.
Khi bọn họ chứng kiến thấy bộ dạng thờ ơ, không có ý định cứu của Dương Gian, bọn họ không hề cảm thấy ác cảm, hay trách móc gì đó mà hoàn toàn ngược lại, một số người lại còn cảm thấy cách làm này là đúng.
Bởi vì bọn họ nghĩ đây là điều mà cô gái kia đáng phải chịu, ai bảo lúc nãy cô ta mắng mỏ hắn. Rõ ràng lúc đó hắn cũng có nói là đang tìm tung tích của con quỷ.
Bọn họ nghĩ rằng nếu lúc nãy mà người cao thủ này không bị cô gái ngu xuẩn kia mắng mỏ, thì có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện như thế này, con quỷ kia sẽ được vị cao thủ này thu thập từ lâu.
Cho nên loại người ngu xuẩn như vậy chết là tốt nhất.
Có khả nhiều người thầm nghĩ như thế.
Đồng thời không có bất cứ một ai dám đứng lên để chỉ trích hành động kia của Dương Gian là không đúng. Hiện tại ai nấy đều cảm thấy bất an, bọn họ sợ Dương Gian không có cứu bọn họ. Cho nên bọn họ sẽ không ngu mà đi đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm chỉ vì một người không liên quan.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.
Dương Gian đứng yên trước mặt cô gái kia, bình tĩnh, lạnh lùng nhìn thấy cô gái kia đang dần bị quỷ giết hại. Dường như những tiếng xin lỗi kia của cô ta không hề đả động đến tâm tình của hắn. Hoặc là nói thứ gọi là nghĩa khí, chính nghĩa gì đó căn bản không hề tồn tại ở trong người của hắn.
Sự lạnh lùng của hắn khiến cho người khác phải sợ hãi.
Rất nhanh, lại có thêm hai bàn tay của người chết xuất hiện ở sau lưng của cô ta, sau đó bò dần theo quần áo leo lên bên trên tay của cô ta.
Lúc này, dường như thân thể của cô ta đã bị mất đi không chế. Có vẻ như con quỷ kia đã không chế được cánh tay của cô, giờ phút này nó chậm rãi nâng lên tự túm lấy mặt của cô ta.
Cánh tay đột nhiên chuyển động, sau đó cái cổ của cô ta cũng chậm rãi xoay vòng theo.
Đây là cô ta đang định vặn gãy cổ của chính cô ta hay sao vậy?
Cũng giống như người thứ nhất và người thứ hai, sẽ nhanh thôi, cô ta sẽ trở thành người thứ ba.