Có một vài người khen ngợi hành vi của cô gái.
- Ha ha, loại người này tôi đã gặp không ít, bản lĩnh thì không có tý nào, nhưng ý đồ xấu lại nhiều vô kể, còn tạc ra là đang đi phá án nữa chứ? Nhìn bộ dạng của người này là tôi biết rồi, còn đòi phá án cái gì được, khoác lác thì có.
Cô gái kia lập tức nở một nụ cười khinh thường, ngồi lại vị trí của cô ta.
Vương Đông hết nhìn cô gái này rồi lại nhìn Dương Gian đang rời đi, hắn ta không biết nên làm cái gì nữa.
Ở bên trong điện thoại di động định vị vệ tinh lập tức vang lên giọng nói của Tần Mị Nhu:
- Dương Gian, cậu đang định làm cái gì vậy? Ở thời điểm mấu chốt, cậu không được giống như xe bị tuột xích đó.
Giọng nói của cô ta cực kỳ lo lắng, đồng thời ngay cả ý định muốn bóp chết cô gái lúc nãy cũng xuất hiện trong lòng.
Trạng thái tinh thần của ngự quỷ nhân chưa bao giờ ổn định được như người bình thường, Dương Gian cũng vậy. Mặc dù trong tư liệu của hắn, từ trước đến giờ tâm trạng của hắn cực kỳ bình thường. Nhưng Tần Mị Nhu cùng Lưu Tiểu Vũ lại biết, đây chỉ là do Dương Gian đang khắc chế bản thân mà thôi, còn thực chất tinh thần của hắn vẫn rất nguy hiểm.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Thân phận của ngự quỷ nhân còn chưa được công khai ra ngoài, chí có quyền lời mà không có địa vị, cho nên tôi rất khó để triển khai công việc. So với việc đề phòng mọi việc để cho nó không xảy ra nhưng cái giá lại là đắc tội với người khác, làm một chúa cứu thế cứu người ta trong lúc tuyệt vọng thì tôi thích cái sau hơn. Tôi định dành ra nửa tiếng đồng hồ để dẫn con quỷ kia xuất hiện, vì vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ không làm ra bất cứ hành động nào.
"Xong rồi."
Nghe được câu nói kia của hắn, trong lòng Tần Mị Nhu lập tức thầm kêu không ổn.
Đương nhiên là cô ta hiểu được ý nghĩ của Dương Gian, hắn muốn dùng tính mạng của những người hành khách ở trên máy bay làm mồi nhử, nhằm dẫn dụ con quỷ kia đi ra.
- Nếu cậu làm như thế sẽ hại chết rất nhiều người đó?
Dương Gian nói:
- Câu này của cô hoàn toàn sai, tôi không có hại chết bất cứ ai hết. Tất cả là do con quỷ kia, là con quỷ kia giết người, không liên quan gì đến tôi hết. Tôi có phải là hung thủ đâu, nên sao cô lại đi chỉ trích tôi. Nếu không tôi từ bỏ vụ này, để cô đến xử lý nhé? Đến lúc đó cô muốn cứu ai thì cứu, tôi sẽ không có bất cứ ý kiến nào hết.
Tần Mị Nhu bị câu nói này của hắn làm cho nói không nên lời.
Cô ta hơi do dự một chút rồi nói:
- Thế nhưng cậu là người phụ trách của thành phố Đại Xương mà.
Dương Gian đột nhiên cười rộ lên rồi nói:
- Tôi chỉ phụ trách thành phố Đại Xương mà thôi. Mặt khác cô còn chưa trải qua chuyện linh dị, mà chỉ ngôi ở trong phòng làm việc cho nên lời nói ra sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu hiện tại người ngồi trước máy tính là tôi, thì tôi dám đảm bảo với cô, tiếng gõ bàn phím của tôi sẽ to hơn so với người khác. Nếu lần sau mà cô còn dùng cách nói chuyện này để nói với tôi, tôi sẽ không cùng cô nói nữa đâu, để Lưu Tiểu Vũ tới phụ trách đi.
Hiện tại hắn đã biết vì sao bên phía tổng bộ lại muốn thực thi kế hoạch đội trưởng.
Bởi vì căn bản không có một người ngự quỷ nhân nào lại cho phép bản thân được phụ trách bởi một người chỉ biết khua môi múa mép. Nếu không phải là hắn đang cho tổng bộ chút mặt mũi, thì những người liên lạc viên này làm gì có tư cách để nói chuyện với hắn được chứ.
Mà điều căn bản của kế hoạch đội trưởng chính là dùng ngự quỷ nhân quản lý ngự quỷ nhân.
Đồng thời người lãnh chức vị đội trưởng chính là ngự quỷ nhân mạnh nhất.
Như vậy có nghĩa là tổng bộ đang bắt đầu chế độ đào thải.
Lúc này Vạn Đức Lộ đang ở bên trong khoang hạng nhất nghe thấy những lời nói vừa rồi của Dương Gian, thì tỏ ra ngạc nhiên hỏi:
- Đại ca, cậu vừa nói cái gì vậy? Gì mà chuyện linh dị, cái gì là quỷ giết người? Sao tôi thấy vừa quái dị mà vừa sợ hãi thế.
Dương Gian để điện thoại xuống rồi nói:
- Ý của nó là nghĩa đen của câu nói luôn đó. Thật ra ở trên máy bay đang có quỷ, đã có người chết, nên bên trên để cho tôi đi xử lý.
Có quỷ?
Vạn Đức Lộ sững sờ một lát.
Còn cô gái xinh đẹp ở bên cạnh nhịn không được phải bật cười một tiếng rồi nói:
- Máy bay có quỷ? Cậu đang đùa cái gì thế? Trò này có hơi lớn đó nha.
Người thanh niên mặc âu phục ở một bên lại không nói câu nào, nhưng sắc mặt lại lộ ra vẻ cổ quái.
- Đến lúc mấy người tin tưởng thì tất nhiên là sẽ tin điều này là có thật. Có nhiều thứ khó mà giải thích cho mấy người hiểu được.
Dương Gian ngồi xuống ghế, sau đó mở túi hành lý ra, rồi bắt đầu chuẩn bị một số thứ.
Cũng ngay lúc này.