Trên tầng thứ bốn mươi lăm của tòa cao ốc.
Trước đó chỗ này chính là văn phòng riêng của tên Paul, giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật kia. Nhưng hiện tại văn phòng này đã là của Dương Gian rồi. Đứng ở trong chỗ này là có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh của thành phố Đại Xương. Nếu hắn sử dụng quỷ vực ở chỗ này, chắc chắn Dương Gian có thể bao phủ được toàn bộ khu vực trung tâm thành phố vào bên trong.
Nói cách khác, chỉ cần Dương Gian đứng ở chỗ này, hắn có thể cứu viện được toàn bộ mọi nơi ở bên trong khu vực trung tâm thành phố mà không cần phải di chuyển dù chỉ một bước. Cho nên khi Dương Gian đưa ra yêu cầu với Chương Hoa rằng hắn muốn văn phòng này cũng không hẳn vì tư tâm của bản thân mà còn có một phần phục vụ cho công việc.
Giờ phút này, Dương Gian đang đứng trước cửa sổ ngắm nhìn thành phố Đại Xương ở phía xa xa. Đồng thời cầm điện thoại di đồng ở trong tay, kết nối với tổng bộ để hỏi thăm tình hình.
- Tình hình của quỷ chết đói như thế nào rồi? Tôi cần báo cáo tình hình mới nhất của nó. Hiện tại ở trong thành phố Đại Xương đã có manh mối cho thấy nguyền rủa đã khôi phục. Tôi hi vọng cái này chỉ là trường hợp đặc biệt. Nếu không phải như thế thì rất có thể chuyện linh dị của quỷ chết đói sẽ lại tiếp tục tái diễn.
Hắn không có vội vàng lấy con quỷ anh ở trong bụng của Vương San San mà gọi cho tổng bộ để hỏi thăm tình hình.
Điều mà Dương Gian lo lắng là sẽ có một ít người bị điên lại muốn nghiên cứu quỷ chết đói rồi vô tình thả con quỷ đó ra ngoài. Dù sao ở con quỷ chết đói kia cực kỳ giá trị, ngay cả bản thân hắn cũng động tâm. Cho nên hắn không tin mấy người kia sẽ không hành động. Trên thế giới này không thiếu người tự tin quá mức, cứ nghĩ là bản thân đã nắm được mọi thứ trong tay, bắt đầu tìm đường chết.
Liên lạc viên Lưu Tiểu Vũ vội vàng trả lời, thái độ làm việc lúc này của cô ta khác hẳn so với bình thường.
- Được, được rồi, tôi sẽ lập tức liên lạc với bên trên để hỏi thăm tình hình ngay. Cậu chờ cho một lát.
- Ừm, càng nhanh càng tốt.
Dương Gian để điện thoại xuống.
Năm phút sau, Lưu Tiểu Vũ đã tìm ra được kết quả, cô ta lập tức gọi điện cho hắn:
- Tôi đã hỏi thăm qua cấp trên rồi, kể từ khi quỷ chết đói được vận chuyển từ thành phố Đại Xương về đã được liệt vào danh sách những thứ đặc biệt nguy hiểm, cần phải canh chừng kỹ càng, nghiêm cẩn. Tính đến thời điểm hiện tại, còn chưa có bất cứ bản ghi chép nào cho thấy hạn chế bị gỡ ra. Mặc dù trước đó cũng có mấy vị chuyên gia của một số phòng thí nghiệm đề đơn xin nghiên cứu nhưng tất cả đều bị tổng bộ từ chối.
- Tôi biết rồi. Cô lại kiểm tra thêm lần nữa cho tôi. Nếu có tồn tại chuyện gì đó khác thường thì ngay lập tức gọi điện cho tôi. Còn không có thì thôi.
Dương Gian cúp điện thoại.
Lúc này Vương Bân đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Dương Gian nói chuyện xong nên vội vàng hỏi:
- Dương Gian, tình hình thế nào rồi?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn nói:
- Bên trên không có vấn đề gì hết, nguyên nhân của chuyện này không phải do sơ suất từ ngọn nguồn. Như vậy chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, chuyện của Vương San San rất có thể là trường hợp đặc biệt.
Vương Bân tỏ ra cực kỳ mờ mịt.
- Trường hợp đặc biệt? Cái này có nghĩa là gì?
Dương Gian nói:
- Chuyện linh dị vốn dĩ là một loại tồn tại vô cùng thần bí và quỷ dị, không thể nào giải thích về nó được. Thứ này cùng với con người, ngự quỷ nhân và một vài thứ khác sẽ xuất hiện một vài biến đổi khi gặp nhau. Đại khái sẽ là xảy ra một số chuyện đặc biệt khác với bình thường. Chỉ riêng bản thân Vương San San đã là một chuyện đặc biệt. Cô ấy bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị của quỷ chết đói. Mặc dù hiện tại chuyện này đã kết thúc rồi nhưng trước đó cô ấy đã từng tiếp xúc với nguyền rủa. Mà việc tiếp xúc này có diễn sinh ra một số thứ kỳ lạ hay không thì không ai biết được. Đây đã không còn là quỷ anh bình thường nữa, nếu như thứ này mà là quỷ anh thật thì Vương San San sẽ không thể nào sống đến tận hiện tại. Kể từ khi chuyện linh dị của quỷ chết đói kết thúc cho đến nay cũng đã hơn hai tháng rồi. Nếu dựa theo tốc độ phát triển của quỷ anh giai đoạn thứ nhất thì căn bản sẽ không thể nào lâu như vậy được.
Hắn cũng không có lập tức động thủ lấy con quỷ anh ra mà muốn tìm hiểu ngọn nguồn trước tiên.
Con quỷ anh này đã nằm trong bụng của Vương San San lâu như thế rồi, hiện tại có sớm hay muộn đi mười mấy phút cũng không quan trọng lắm.
Vẻ mặt của Vương Hải Yến cực kỳ lo lắng, bà ta nói:
- Dương Gian, xin cậu tranh thủ thời gian lấy thứ này ra đi. Thứ quỷ quái này sẽ hại chết người đấy.
- Tôi biết nhưng tôi cần xác định tình huống một chút để kiểm tra xem bộ dạng con quỷ anh bên trong như thế nào.
Dương Gian lập tức mở mắt quỷ.
Bất kể là lấy con quỷ anh ra hay là kiểm tra con quỷ anh bên trong thì đều cần phải sử dụng đến năng lực của mắt quỷ.
Bất quá, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó là một giọng nói oang oang vang lên:
- Đại ca, tôi đến rồi, không sớm không muộn, vừa đúng chín giờ. Cái này còn đúng giờ hơn cả đi học, có lẽ chuyện này chỉ có Vĩ ca tôi mới có thể làm được thôi, ngoài ra chẳng có ai làm được. A, mọi người đều ở đây à, xin chào mọi người nhé, mọi người đã ăn sáng chưa? Lúc nãy tôi có nhìn thấy một tiệm bánh bao khá ngon nằm ở gần đây...
- Thằng nhãi này, sao mày phóng rắm nhiều thế.
Trương Hiển Quý vừa nói vừa đi vào, ông không quên đập cho Trương Vĩ một phát vào ót.
Dương Gian nói:
- Chú Trương, Vĩ ca, hai người chờ tôi một lát đi. Chờ tôi lấy chút đồ ở bên trong người của Vương San San ra rồi lại nói chuyện sau.
Trương Vĩ đi đến, hắn ta liếc mắt quan sát từ đầu đến chân rồi phán.
- Vương San San bị sao vậy? Không phải là đang có thai đó chứ.