Giờ phút này, ở bên trong thành phố Trung Sơn. Sau khi hạn chế con quỷ kia, Dương Gian cũng không có vội vàng rời khỏi đây nhưng hắn cũng không dám ở một mình ở trong khu vực thành thị. Tuy quỷ đã được hạ chế nhưng không có nghĩa là nguy hiểm đã kết thúc.
Có lẽ chỉ có trời mới biết được trong chỗ này có bao nhiêu người đã bị con quỷ kia thay đổi trí nhớ đang âm thầm thăm dò hắn. Với lại hắn cũng không thể nào đi bắt từng người một rồi sửa lại trí nhớ cho bọn họ được.
Cho nên cách tốt nhất chính là đi đến khu vực ngoại ô, tìm một chỗ không có người để ở lại. Đồng thời La Tố Nhất cũng có một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố Trung Sơn, tiện thể Dương Gian quyết định đi đến chỗ đó ở một vài ngày và xử lý chuyện của mặt quỷ.
Con về phần Hùng Văn Văn.
Dương Gian cũng không có lưu nó ở lại mà liên lạc với tổng bộ để bọn họ trực tiếp dùng máy bay riêng đón nó về.
Lần này nó đã cố gắng rất nhiều, thằng bé đã giúp Dương Gian tránh thoát rất nhiều nguy cơ. Nếu không phải có khă năng dự đoán tương lai của Hùng Văn Văn, có lẽ hắn đã chết ngay từ lần tiếp xúc thứ nhất với lệ quỷ. Căn bản sẽ không thể nào sống đến tận giờ được. Sau khi tiễn chân Hùng Văn Văn, trong lòng của Dương Gian nhịn không được phải cảm khái một câu.
- Hi vọng nó có thể nghĩ ra cách để tiếp tục sống sót.
Nếu đứa bé này mà chết bởi vì lệ quỷ khôi phục thì đó là một sự đáng tiếc, đồng thời cũng là một loại bi thương. Nhưng việc Hùng Văn Văn có thể tiếp tục sống sót hay không thì còn phải nhìn vào thái độ của tổng bộ. Nếu tổng bộ cảm thấy có giá trị thì bọn họ sẽ đầu tư tài nguyên giúp nó khống chế được con quỷ thứ hai. Còn đối với Dương Gian mà nói, đây là chuyện mà hắn bất lực, không thể nào làm được.
Nhá nhem tối, bên trong một căn biệt thự nằm ở ngoại ô của thành phố Trung Sơn, La Tố Nhất đang bắc lên bếp nướng. Lúc này hắn ta dang hứng khởi cùng Hoàng Phi ngồi uống bia và nướng thịt xiên. Hiển nhiên tâm trạng của hắn ta đang cực kỳ tốt. Dù sao cuối cùng hắn ta cũng đã vất vả sống sót qua khỏi chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn. Loại cảm giác trở về từ cõi chết này không phải lúc nào cũng có thể cảm thụ được.
La Tố Nhất giơ một lon bia ở trong tay rồi hô to một tiếng.
- Chúc mừng vì chúng ta vẫn còn sống sót.
Hoàng Phi cũng cười cười, nâng chén với hắn ta. Tuy nhiên Lâm Lạc Mai ở bên cạnh lại dùng bộ dạng như đang nhìn một kẻ ngu ngốc để nhìn hắn ta, cô ta không nói câu nào. Chỉ ngồi lật qua lật lại tờ danh thiếp mới tinh ở trong tay.
Đây là tờ danh thiếp mà Dương Gian cho cô ta, bên trên không có bất cứ cái gì, chỉ có một số điện thoại đặc thù, đó là số điện thoại riêng của Vương Tiểu Minh.
Dương Gian đã cho Lâm Lạc Mai danh ngạch khống chế con lệ quỷ thứ hai. Cho nên lúc này cô ta đang suy nghĩ bản thân nên gọi cuộc điện thoại này vào lúc nào thì thích hợp. Đương nhiên, hiện tại không thể nào gọi được cuộc điện thoại này rồi. Hiện tại chỉ vừa mới kết thúc xong chuyện linh dị ở trong thành phố Trung Sơn, chí ít cũng phải chờ đợi thêm mấy ngày nữa. Sau khi mở lon bia khác, La Tố Nhất mới phát hiện ra ở bên cạnh đã không còn nhìn thấy Dương Gian nữa.
- Đúng rồi, Dương Gian đâu? Lúc nãy hắn vừa mới ngồi ăn thịt nướng ở đây mà. Sao chỉ vừa chớp mắt mà đã không thấy đâu nữa.
Hoàng Phi nói:
- Hắn đã đi về phòng rồi, trước khi đi còn cầm hết toàn bộ thịt nướng vừa nướng xong của chúng ta nữa.
La Tố Nhất mắng:
- Mẹ nó, tên này có thể ăn nhiều như vậy sao? Sẽ không ăn cho bể bụng luôn đó chứ.
Hoàng Phi nói với giọng điệu lo lắng.
- Xuỵt, cậu nhỏ nhỏ miệng chút coi, coi chừng cậu sẽ bị hắn đánh đó.
La Tố Nhất cười lạnh:
- Sợ cái gì chứ, dù sao có đánh tôi cũng không chết.
-...
Lời lẽ của tên này có chút khí khái, không chút rụt rè nào. Người không biết còn tưởng rằng hắn ta có khả năng solo với Dương Gian cơ đấy. Giờ phút này Dương Gian đang ngồi ở trong phòng ăn thịt nướng. Mặt hắn bình thản ngồi yên lặng nhai và nuốt thịt bò ở trong miệng. Phía trước là những khuôn mặt người có đầy đủ ngũ quan. Trong không khí lan tỏa một mùi hôi thối nồng nặc. Có một số người bị con quỷ kia gỡ khuôn mặt xuống khá lâu rồi nên bắt đầu bị mục nát. Tuy nhiên đại đa số vẫn còn hoàn chỉnh.
Dương Gian vừa ăn thịt vừa không chế quỷ ảnh phân loại những khuôn mặt người này ra từng đống với nhau. Mỗi một khuôn mặt người này đều đại diện cho một thân phận trong xã hội, trí nhớ của một người.