- Mau nhìn xem, Dương Gian đi ra rồi kìa. Dường như có thêm một người. Cả hai người này sẽ không có chuyện gì đó chứ?
Bên ngoài đường cảnh giới thứ hai, La Tố Nhất đang đứng chờ theo lời của Dương Gian. Ngay khi lớp sương mù biến mất, hắn ta thấy được hai người đang đi ra. Cả hai người đều đang mặc một bộ đồng phục của Cảnh sát Quốc tế. Trong đó có một người tuổi chừng hai mươi, cao khoảng một mét tám. Khuôn mặt người này vẫn còn có vẻ non nớt, nhưng lúc này khuôn mặt của chàng trai trẻ đang tỏ ra sự cảnh giác không phù hợp với lứa tổi một chút nào. Đồng thời trông bộ dạng của người này lại khiến cho người ta có được cảm giác đáng tin cậy.
Người còn lại tuổi chừng ba mươi, tướng mạo bình thường. Người này vừa đi vừa ho khan, làn da màu nâu đen khiến người ta nghĩ hắn ta không phải người sống. Trông người này giống như một cỗ xác sống, tạo cho người tiếp xúc có cảm giác e ngại khó nói thành lời.
Đúng lúc này Hùng Văn Văn đang ngồi nghịch điện thoại di động chợt ngẩng đầu lên rồi hoảng hốt nói.
- Là Phùng Toàn, Dương Gian đã cứu hắn ta ra ngoài?
Vốn dĩ nó còn tưởng là Phùng Toàn đã bị chết ở bên trong khách sạn rồi, không nghĩ được là hắn ta lại còn sống sót mà rời khỏi khách sạn Caesar.
Thế nhưng còn gia hỏa tên là Quách Phàm thì sao? Hắn ta có còn sống không?
Chẳng lẽ chỉ còn mình Phùng Toàn còn sống sót? Có phải người còn lại đã chết rồi đúng không vậy?
Dương Gian nhanh chân bước đến, sau đó nhỏ giọng nói.
- Cùng tôi đi đến Bệnh viện số ba. Cần phải làm chính sự rồi.
La Tố Nhất dò hỏi.
- Đến bệnh viện làm cái gì? Có ai đó bị bệnh hay sao thế?
Dương Gian nói:
- Con quỷ kia đang ở bên trong bệnh viện số ba, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là hạn chế nó. Chỉ cần xử lý được thứ kia, chuyện linh dị lần này của thành phố Trung Sơn có thể tạm thời kết thúc.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía khách sạn Caesar.
- Còn chỗ này, cần tiếp tục duy trì phong tỏa. Lúc nãy khi rời khỏi chỗ này, tôi đã phong tỏa hết toàn bộ không gian bên trong. Nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi, chỉ cần không có ai can thiệp thì chắc chắn con quỷ kia sẽ không chạy ra ngoài đâu.
Lúc nãy trước khi rời khỏi khách sạn, Dương Gian có thiết lập một vòng bảo vệ rồi. Hắn sử dụng lực lượng của quỷ vực để phá hủy hết toàn bộ lối ra vào của khách sạn.
Trừ phi con quỷ kia có thể phá hủy được vách tường, hoặc nó có thể hình thành quỷ vực. Nếu không trong tương lai gần nó sẽ chỉ du đãng ở bên trong.
Phải đợi đến một ngày nào đó, ngày mà Dương Gian cảm thấy bản thân có đủ tự tin để hạn chế con quỷ kia thì hắn mới quay trở lại. Nếu không hắn sẽ chết cực kỳ thảm khi tiếp xúc trực tiếp với con quỷ kia. Hắn tương đối tin tưởng vào kết quả dự đoán của Hùng Văn Văn.
Dương Gian tiến về phía chiếc xe chở hàng mà hắn được phân phối để sử dụng trong lần hành động này, vừa đi vừa nói:
- Ngoài ra, lần hành động này là lần hành động tập thể nên mức độ nguy hiểm sẽ không cao lắm. Tất cả lên xe trước đi, tôi sẽ vừa lái xe vừa nói rõ thông tin chi tiết về con quỷ, để mọi người biết trước mà đề phòng.
Phùng Toàn vội cười nói:
- Được, chúng ta cùng liên thủ để xử lý chuyện linh dị này. Như vậy việc thăng chức, tăng lương sẽ không còn là giấc mơ nữa. Đại ca, sau này tôi sẽ lăn lộn cùng cậu.
Dù hiện tại trông hắn ta chẳng khác gì một con xác sống nhưng tính cách đã bị Dương Gian sửa đổi, biến thành một người tốt. Nhìn bề ngoài, Phùng Toàn là một người khá nguy hiểm nhưng thực sự rất tốt.
Chiếc xe lao vun vút ở bên trên con đường lớn của thành phố Trung Sơn.
Bởi vì việc khách sạn Caesar đã bị phong tỏa được tiết lộ ra ngoài nên toàn bộ dân cư ở khu vực xung quanh đã rút lui khỏi nơi đây. Này cũng có một phần do sự sắp xếp của tổng bộ, vì lúc trước Dương Gian không dám cam đoan hắn sẽ xử lý xong chuyện này, vì thế bọn họ phải chuẩn bị cho tình huống bết bát nhất.
- Trước mắt, lệ quỷ mà chúng ta sắp phải đối phó có được năng lực thay đổi trí nhớ của người khác. Dường như nó có thể ảnh hưởng đến trí nhớ của những người xung quanh. Còn ảnh hưởng như thế nào và mức độ ra sao tôi không biết quá nhiều.
Lúc này Dương Gian vừa lái xe vừa nói ra thông tin của con quỷ kia nhưng hắn lại che giấu đi sự tồn tại của tờ báo quỷ, gắn toàn bộ khả năng sửa đổi trí nhớ lên trên người của con quỷ kia. Dù sao cũng sẽ không có bất cứ một ai đi tìm con quỷ kia để đối chất.
Phùng Toàn gật gật đầu:
- Điều đó thì tôi biết rồi, lúc trước đại ca cậu có nhắc qua. Đây là một loại năng lực rất nguy hiểm, bất cứ người bình thường nào, không, thậm chí là ngự quỷ nhân cũng đều có khả năng bị con quỷ kia sửa đổi trí nhớ.
Dương Gian lập tức nói:
- Đương nhiên, dù năng lực này có chút quỷ dị nhưng mức độ nguy hại lại không quá lớn. Chỉ là ảnh hưởng về sau sẽ vô cùng khủng bố. Tiếp theo tôi sẽ nói đến điểm mấu chốt thứ hai của chuyện này, hiện tại còn quỷ này đã lấy được mặt quỷ của Đồng Thiến. Quỷ khống chế quỷ là một trường hợp không bình thường, vô cùng đáng sợ. Ngoài ra, chắc mọi người đã biếtmột chút về năng lực của mặt quỷ Đồng Thiến rồi nhỉ. Nếu vậy tôi sẽ không cần phải nhiều lời nữa. Hiện tại điều tôi lo lắng nhất là con quỷ kia sẽ xảy ra một số sự biến hóa nào đó ngoài sự tưởng tượng của tôi khi nó sở hữu được khuôn mặt cười. Cho nên mọi người cần phải đề phòng nó một chút. Còn về khuôn mặt cười kia, nó cũng không quá khó đối phó. Tiếng cười của nó chính là điểm mấu chốt, chỉ cần không nghe thấy nó là được rồi. Năng lực của khuôn mặt cười cũng khá giống với khuôn mặt khóc, điểm khác nhau duy nhất chính là một cái khóc còn một cái cười mà thôi. Chúng nó đều sử dụng tiếng cười cùng tiếng khóc để giết người.
La Tố Nhất lập tức hỏi lại:
- Cậu nói nhiều như vậy mà sao chưa nói cho chúng tôi biết vị trí chính xác của con quỷ kia. Tôi không có bất cứ ý kiến gì khi cậu bảo cùng động thủ với nhau. Nhưng tôi lại sợ chuyện như lúc nãy trong khách sạn xảy ra lần nữa. Chỉ mới bước có mấy bước đã bị quỷ giết chết một cách u mê đần độn.
Có vẻ trong lòng hắn ta đã sinh ra tâm lý bài xích đối với chuyện trong khách sạn lúc nãy. Có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng dám đi vào bên trong khách sạn nữa.
Dương Gian nói:
- Hiện nay thân phận của con quỷ kia chính là Đồng Thiến, người đang được điều trị ở bệnh viện số ba.
Phùng Toàn nghe hắn nói như vậy thì lập tức tỏ ra kinh hãi.