Khủng Bố Sống Lại

Chương 632: Khuôn Mặt Trên Vách Tường




- Lật ngược thảm lại, giấu đi dấu chân của chúng ta, bảo đám lệ quỷ có đi cũng chẳng dẫm lên được.

- Tạm thời trong phòng cũng an toàn. Lệ quỷ không có hành động sẽ tiến vào phòng. Bất quá để chắc ăn hơn, tuyệt đối không thể thả thứ này ra khỏi khách sạn. Bằng không nó thoát ra được, tùy tiện đi một bước đạp trúng bước chân ai đó thì không biết một ngày chết bao nhiêu người.

Dương Gian bắt đầu phân phó hai người lớn trở mặt thảm lại, xóa đi dấu chân của bọn họ.

Đụng phải một con quỷ đáng sợ như vậy mà mất một cây nến đỏ để tránh tập kích. Chẳng ai ngờ quy luật giết người của nó đơn giản như trò chơi vậy, chỉ cần dẫm lên dấu chân là xong.

Có điều càng đơn giản càng khiến người ta sợ hải. Nói không chừng chẳng biết khi nào họ lưu lại dấu chân rồi cứ thế mà chết đi.

- Như vậy được chưa?

Làm xong hết mọi chuyện, La Tố Nhất hỏi dò.

Dương Gian nhìn thoáng qua:

- Chỉ cần không tới gần con quỷ này hẳn không thành vấn đề. Một khi tới gần nó, tôi sợ sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Để nó đi lung tung ở đây cũng tốt. Nếu nó rời khỏi, muốn chúng ta xóa dấu chân trong toàn bộ khách sạn với thời gian ngắn là chuyện khó mà thực hiện được.

- Vậy kia vẫn đi tới đây, chúng ta vào phòng đi.

Dương Gian ngẩn đầu nhìn căn phòng số 31.

Lệ quỷ cướp trí nhớ hẳn ở trong đây. Trước đó hắn không vào vì sợ hai đầu đón địch. Hiện tại xem như ổn rồi.

Hắn có thể an tâm đối phó một lệ quỷ mà thôi.

- Trong đó có gì nguy hiểm không?

La Tố Nhất từng li từng tí cẩn thận nói.

- Có nguy hiểm bằng ngoài này không? Bất kể thế nào, chúng ta cũng nên tránh một chút, ít nhất phải đợi con quỷ dấu chân kia rời đi chứ.

Dương Gian không tiếp tục lãng phí thời gian. Hắn cưỡng ép mở cửa phòng số ba mươi ra.

Cửa phòng hé mở, lộ ra ánh đèn sáng xóa tan không gian u tối.

Dương Gian sầm mặt lại, hắn không quản được nhiều nữa mà trực tiếp xông vào.

Không đối phó được con quỷ bên ngoài, còn không đối phó được bên trong con quỷ sao?

Thấy hành động của Dương Gian, Hùng Văn Văn vội vàng theo sau. La Tố Nhất và Lâm Lạc Mai cũng chẳng dám ở lại. Dù sao con quỷ cầm dao kia vẫn đang tiếng tới, có trời mới biết quỷ luật của nó có thay đổi, không cần dẫm vào bước chân, thấy người liều động thủ chăng.

Đâu thể lấy mạng mình ra làm trò đùa được.

- Cũng giống gian phòng số 13 kia.

Ánh mắt Dương Gian trầm xuống.

Vừa vào hắn liền thấy căn phòng rất lớn, có điều không u ám chút nào vì đèn sáng rực. Dù là người bình thường cũng thấy rõ được tình huống bên trong.

Có điều khi hắn nghiêm túc quét mắt nhìn bốn bức tường thì khẽ run lên.

Trong vách tường của gian phòng này dính đầy những tờ báo cũ, trên báo loang lỗ vết máu. Ở giữa mỗi tờ báo là từng gương mặt nhắm mắt có ngũ quang sinh động như người thật. Những khuôn mặt này có nam nữ, già trẻ… muôn hình muôn vẻ.

Chỉ vẻn vẹn nhìn sơ cũng đoán được số lượng ước chừng hai ba trăm. Trên tờ báo là máu tươi, đoán chừng chúng mới được đặt ở đây tầm mười ngày mà thôi.

"Con quỷ kia đặt thân thể người bị hại ở phòng 13, mặt ở phòng 31. Hai căn phòng đều không có gì nguy hiểm, quỷ chỉ ở ngoài hành lang mà thôi. Mình muốn vào phòng phải đi trong đây. Khi mình lưu lại dấu chân, sớm muộn gì mình cũng bị con quỷ kia tấn công. Khi mình gặp nguy hiểm ở tầng hai cũng vì bị lệ quỷ dấu chân tấn công. Quỷ giấy báo dẫn mình tới phòng ăn, khi đó nó không cần tự tay đối phó mình, chỉ cần hạn chế quỷ vực của mình mà thôi. Quỷ báo chí khống chế Triệu Lỗi chọn một nơi như thế đúng là cái bẫy lớn. Người nào tới liền chết người đó."

Dương Gian nhìn vách tường đầy mặt người kia. Trong lòng đã hiểu rõ cạm bẫy mà con quỷ kia tạo nên.

Nó chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ở đây đợi hắn thôi.

"Không, vẫn còn một bí ẩn chưa có lời giải đáp. Rõ ràng tủ quỷ và Triệu Lỗi đã báo cho mình thông tin về phòng 13 và phòng 31 rồi. Khi tới đây, mình không hề để cho ai biết cả. Sao con quỷ kia biết được hành động của mình chứ?"

Đối với nơi này mà nói, đây không thể tạo ra trong vòng một tới hai ngày, khẳng định đã sớm có dự mưu sẵn rồi.

Đây là một cái bẫy thật lớn.

Dương Gian tự hỏi, có điều hắn không nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào. Dù là chuyện Triệu Lỗi bị khống chế hay cạm bẫy được sắp đặt riêng cho hắn.

Dương Gian không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, hắn tiếp tục quan sát căn phòng.

Có điều Dương Gian lại có chút thất vọng. Nơi này không có vết tích của con quỷ kia, dù nó từng ở đây nhưng hiện tại chẳng có bất kỳ dấu vết nào cả.

- Dương Gian, anh nhìn này.

Hùng Văn Văn chỉ vào một tờ báo cũ nhuốm máu, kinh ngạc kêu lên.

Kia là khuôn mặt một nữ tử có ngũ quan đoan chính, sắc mặt hồng nhuận, phảng phất như đang ngủ thiếp đi, trông vô cùng quen thuộc.

Đây là... bộ dáng của Đồng Thiến.

- Không thể nào, sao gương mặt của Đồng Thiến lại ở đây?

Dương Gian định tìm gương mặt của Triệu Lỗi nhưng không tìm được. Ai ngờ Hùng Văn Văn lại phát hiện ra gương mặt của Đồng Thiến, việc này khiến hắn không khỏi giật mình.

Đồng Thiến ở đây thì người mình cứu lúc trươc là ai?

Hai gương mặt lại giống nhau như đúc?

Sắc mặt Dương Gian không chừng biến hóa. Dù không tình nguyện nhưng khi thấy gương mặt Đồng Thiến, hắn dần ý thức được người ở trong bệnh viện khả năng cao là lệ quỷ.

Rất có thể nó chiếm được thân thể lẫn khuôn mặt của Đồng Thiến. Cơ mà không thể nào. Nếu con quỷ kia dùng thân phận của Đồng Thiến thì quỷ mặt cười ở đây rồi?

Quỷ giấy báo có thể bỏ qua nhiều người nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua quỷ mặt cười của Đồng Thiến.

Trước đó Dương Gian cứ nghĩ quỷ giấy báo muốn tìm quỷ mặt cười. Về phần những người khác chỉ là vô tình trúng đạn mà thôi.

- Dương Gian, Đồng Thiến ở trong bệnh viện kia sẽ không có vấn đề gì chứ?

Ngay cả Hùng Văn Văn cũng cảm nhận được bất thường.

Đương nhiên Dương Gian biết Đồng Thiến có vấn đề nhưng hắn lại không biết cuối cùng mặt quỷ kia đã đi đâu mất.

Dương Gian nhớ tới lần đầu tiên tiến vào khách sạn, lễ tân mang khuôn mặt tươi cười chính là Đồng Thiến. Bấy giờ hắn bỗng cảm thấy lạnh toát cả người.

Vì sao hắn lại nghĩ sau khi mặt quỷ bị lệ quỷ khác khống chế vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị chứ.

Hiện tại mọi thứ đã rõ ràng, đáp án chỉ có một.

Đồng Thiến trong bệnh viện chính là lệ quỷ.

Mà Đồng Thiến chân chính còn tồn tại là khuôn mặt người trên tờ giấy báo này.