Từ trước đến giờ cây quỷ nến này mới chỉ bị Dương Gian sử dụng một lần ở lúc bắt đầu mà thôi. Khi hắn gặp phải chuyện linh dị của chiếc xe buýt quỷ kia cũng không có sử dụng, bởi vì hắn không mang theo.
Lần sử dụng duy nhất kia cũng chính là ở tầng hai của khách sạn này, nhưng lần đó hắn không có sử dụng nhiều nên vẫn còn có thể coi nó là một cây nến hoàn chỉnh.
Có thể coi là như vậy đi.
Thế nhưng vừa rồi nó chỉ mới chống đỡ một lần tập kích của con quỷ kia, vậy mà cây nến đã bị cháy gần hết. Lúc nãy ngọn lửa giống như bị vỡ tung ra, đồng thời có lẽ việc vỡ tung của ngọn lửa đã khiến cho năng lượng chứa đựng trong cây quỷ nến bị tiêu hao hết nên hiện tại chỉ còn dư có một tý tì ti mà thôi.
- A!
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khi ngọn lửa của cây quỷ nến bị vỡ tung ra, Lâm Lạc Mai đang cầm quỷ nến không nhịn được phải hét to lên. Mặc dù giọng nói của cô ta cực kỳ quỷ dị nhưng điều đó cũng không thể nào che giấu được sợ hoảng sợ và kinh hãi ở bên trong nội tâm của cô ta. Cô ta lập tức buông tay khỏi cây quỷ nến, miếng quỷ nến tí tì ti còn sót lại rơi xuống mặt đất.
Sau khi rơi xuống thảm, đoạn quỷ nến còn lại cũng tắt ngúm luôn. Ánh sáng ở xung quanh lại chìm vào trạng thái mờ tối.
Đồng thời theo sự bao phủ của bóng tối, trong lòng mỗi người lại đột nhiên xuất hiệm một cảm giác của cái chết đang đến gần, khiến con người ta càng cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa.
Quỷ nến bị tắt, thứ duy nhất có thể đảm bảo được an toàn cho đám người đã không còn tồn tại. Hơn nữa lúc này con quỷ kia đang đứng ở trước mặt. Nó đã chặn lại đường lui của đám người rồi.
Tình thế thay đổi chỉ trong chớp mắt, cục diện càng tồi tệ hơn. Dù Hùng Văn Văn không chết, nhưng nếu mọi chuyện vẫn còn tiếp tục thì khoảng thời gian chết của những người còn lại mà nó đã dự báo sẽ đến nhanh thôi. Đến khi đó chắc chắn con quỷ này sẽ lại tiến hành một cuộc tập kích đáng sợ nữa.
Mà lần tiếp theo, bọn họ sẽ không còn quỷ nến để chống đỡ.
Dương Gian vội vàng nhặt lấy đoạn quỷ nến ngắn ngủn còn sót lại ở trên mặt đất. Sau đó gầm nhẹ với ba người, trong giọng nói của hắn đã bắt đầu xuất hiện sự lo lắng.
- Nhanh, đi theo tôi nhanh. Chúng ta cần cách con quỷ này xa xa một chút.
Tiếng gầm nhẹ của hắn lập tức đánh thức ba người đang mơ hồ phải tỉnh lại.
Mọi người nhanh chóng lùi ra phía sau, đi theo Dương Gian vào sâu bên trong cái khách sạn cổ quái này.
Khi đám người lui lại thì cỗ thi thể với thân hình cao lớn kia vẫn giữ nguyên động tác cứng ngắc. Nó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Bộ dạng lúc này của nó giống y như đúc với lần mà nó xuất hiện ở ngã tư khi đám người vừa đi vào trong hành lang. Động tác giống nhau, tư thế giống nhau. Thứ không giống nhau ở đây chính là lúc này con quỷ đã quay mặt về phía đám người.
Dương Gian vừa lùi lại phía sau vừa nhanh chóng tự hỏi. Hắn cố gắng phân tích ra quy luật của con quỷ này.
"Vừa rồi vì sao con quỷ kia phải đừng chân đứng lại để giết người? Nó có thể thấy được sao? Không, tuyệt đối là không thể nào như vậy được. Hành động quay mặt về phía này có lẽ chỉ là quay đúng phương hướng mà thôi. Nếu đúng phương hướng nó sẽ giết chết một người ngẫu nhiên nào đó ở trước mặt? Không, cũng không phải như vậy. Khi Hùng Văn Văn dự đoán thì vị trí chết của nó là ở trong căn phòng ngủ."
"Nói theo cách khác, nếu bị con quỷ kia nhìn thấy, dù không có quay đầu lại nó cũng chém được. Cách thức giết người của con quỷ kia không phải dựa vào những giác quan để xác định mục tiêu. Màdựa vào một cách thức khóa mục tiêu hà khắc hơn nữa."
Nhưng mà quy luật giết người của con quỷ này sẽ là gì chứ?
Dù toàn bộ những tin tức mà hắn cần đều đang diễn ra ở trước mặt, nhưng điều quan trọng là hắn không thể nào có thể tìm ra được những điểm đó với một khoảng thời gian ngắn như thế này được.
Trong tình trạng không có đủ số liệu để làm dẫn chứng, thì dù là loại người có chỉ số IQ cao như Vương Tiểu Minh cũng không thể phân tích ra được.
- Dương, Dương Gian, kế tiếp sẽ đến lượt tôi bị giết đúng không? Có phải là tôi sẽ chuẩn bị chết phải không?
Lúc này La Tố Nhất tỏ ra vô cùng hoảng sợ nhìn Dương Gian. Sắc mặt của hắn ta đang tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra. Bởi vì theo những dự đoán của Hùng Văn Văn thì hắn ta sẽ chết lúc hai giờ 15 phút.
Hiện tại đã là 2 giời 11 phút rồi.
Nói cách khác, kể từ giờ cho đến thời điểm hai giờ 14 phút thì hắn ta vẫn còn nằm trong tình trạng an toàn. Nhưng một khi đến thời điểm đó thì có lẽ hắn ta cũng sẽ giống như những gì mà Hùng Văn Văn đã dự đoán, hắn ta sẽ chết thảm.
- Cái này thì tôi không rõ lắm, dù cách thức giết người của con quỷ này có chút thô bạo. Thế nhưng quy luật giết người của nó rất đặc biệt. Hiện tại Hùng Văn Văn không chết, tôi cũng không biết con quỷ này có chuyển sang mục tiêu kế tiếp mà bỏ qua mục tiêu hiện tại hay không. Hay là nó phải giết 1 mục tiêu đến khi chết mới thôi. Nếu là như thế thì mục tiêu tập kích lần tiếp theo sẽ là Hùng Văn Văn mà không phải cậu.
Dương Gian vừa nói, vừa bước nhanh trên hành lang. Dù hắn đang phải cõng thi thể của Triệu Lỗi, thế nhưng tinh thần vẫn rất tập trung. Hắn đang chú ý đến mọi tình huống ở xung quanh, đồng thời tìm kiếm căn phòng số 31.
Hiện tại đường lùi đã bị con quỷ kia chắn mất rồi, bọn họ chỉ còn cách xông thẳng về phía trước.
Dù có tổn thất thảm trọng đi nữa, hắn cũng quyết tâm phải xử lý cho được con quỷ có thể thay đổi trí nhớ kia. Nếu lúc này mà lựa chọn bỏ chạy thì tất cả sự hi sinh từ trước đến giờ đều uổng phí. Con quỷ này đã bắt đầu kích hoạt điều kiện giết người, xem ra dù hiện tại bọn họ có chạy khỏi khách sạn này cũng chẳng có ích gì.
- Cái, cái gì? Thứ kia vẫn còn tập kích tôi, vậy tôi chết chắc rồi.
Hùng Văn Văn sắp sửa khóc rồi, quanh hốc mắt của nó đã bắt đầu ửng nước.
- Quỷ nến thì sao? Không phải anh còn có quỷ nến hay sao? Nhanh lấy ra đi, tôi không muốn chết ở trong chỗ này đâu. Hơn nữa trước đó anh cũng đã từng đảm bảo với Triệu Kiến Quốc sẽ mang tôi an toàn về thành phố Đại Kinh mà. Anh không được lừa tôi đâu đấy.... Chỉ cần, chỉ cần anh có thể dẫn tôi đi khỏi đây, đảm bảo tôi sẽ an toàn và đi ra ngoài thì tôi sẽ giới thiệu mẹ của tôi cho anh biết, có được không?