Khủng Bố Sống Lại

Chương 583: Dùng Quỷ Nến




Ngay giờ phút này, Dương Gian đang đứng trước một bàn ăn trong căng tin khách sạn.

Trên chiếc bàn này vẫn là một tấm vải trải bàn màu trắng không dính bất cứ hạt bụi nào, giữa bàn là một bình hoa, bên trong cắm một bông hoa hồng màu trắng khá tươi đẹp và khá thơm. Trông bông hoa này chẳng khác gì một bông hoa vừa mới được mua ở trong tiệm hoa vào buổi sáng. Nó khác xa với những bông hoa xẹp lép vì khô héo ở những bàn xung quanh. Cạnh mép bàn có đặt một chiếc đĩa sứ màu trắng, bên cạnh là một bộ dao nĩa mới toanh, trong đĩa là một khuôn mặt người.

Khuôn mặt này đang lộ ra vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Dương Gian nhìn bộ dao nĩa ở bên cạnh, bên trên dao và nĩa có dính máu, dường như thứ kia vừa dùng bộ dao nĩa này để cắt khuôn mặt người này xuống khỏi người kia, không, không phải là dường như mà thật sự như thế.

Hắn còn nhìn thấy dòng máu tươi chảy ra và tụ lại ở phía dưới khuôn mặt này đang bốc lên hơi nóng nhàn nhạt.

Tất cả những điều này cho thấy vừa rồi, ngay tại chỗ này đã xảy ra một chuyện cực kỳ khủng bố.

Đối với Dương Gian mà nói, đây lại chỉ là một sự đả kích không lớn không nhỏ mà thôi.

"Không, điều này không thể nào xảy ra được. Kể từ khi mình dùng quỷ vực cho đến khi chuyện này kết thúc. Tất cả chỉ xảy ra trong khoảng thời gian một giây mà thôi. Nếu ở chỗ này mà có một con quỷ, mình có thể bắt được nó trước khi nó có thể rời khỏi đây. Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác mình lại để cho nó chạy được?"

Dương Gian chứng kiến thấy ở bên cạnh bàn còn có một cái ghế đã có người sử dụng qua.

Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu được vì sao hắn đã hành động nhanh như vậy rồi, mà vẫn xuất hiện kết quả như thế này.

Hùng Văn Văn trông thấy Dương Gian đang đứng bên cạnh cái bàn và lâm vào suy tư thì bĩu môi nói:

- Thất bại rồi chứ gì. Đã bảo là để cho tôi làm đi, anh lại cứ không chịu nghe. Nếu tôi mà sử dụng khả năng dự đoán, như vậy con quỷ kia chắc chắn sẽ xong đời rồi.

- Dù cậu có dự đoán cũng vô dụng. Người hành động là tôi, thứ này lại có thể biến mất trong nháy mắt ngay khi tôi bắt đầu hành động. Điều này chắc chắn là có một nguyên nhân nào đó ở trong này chứ không thể hành động của tôi xảy ra vấn đề được.

Dương Gian liếc mắt nhìn nó một cái, vừa rồi hắn đã áp dụng sư tử vồ thỏ, dốc hết toàn bộ lực lượng có thể rồi.

- Tuy nhiên quỷ sẽ không thể nào giống nhau. Chí ít là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ đụng trúng hai con quỷ giống nhau hết. Nếu muốn xử lý được thứ này thì tôi còn cần phải tiếp xúc với nó nhiều hơn, đến khi nào tôi có thể hiểu được quy luật của nó, cùng phương pháp giết người... Vốn dĩ tôi muốn dùng hết toàn lực để giam giữ nhân tố không ổn định vừa mới xuất hiện này. Nhưng hiện tại xem ra ý nghĩ này của tôi có chút ngây thơ.

Dương Gian lại đưa ra một suy đoán khá táo bạo.

- Ít ra tôi cũng có thể khẳng định được một điều, chắc chắn con quỷ này không có thực thể. Tồn tại của nó cũng giống như kiểu chủ nghĩa duy tâm vậy.

Nếu như con quỷ này thật sự là con quỷ cầm tờ báo màu đỏ có thể thay đổi được trí nhớ của người khác. Thử nghĩ lại mà xem, kể từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc với thứ này đến giờ, hắn đã có bao giờ trông thấy bản thể của nó chưa?

Đáp án đương nhiên là chưa rồi.

Hắn cũng từng bị thứ này tập kích một lần nhưng ở lần tập kích thứ nhất kia, con quỷ này lại xuất hiện với bộ dạng người cha quá cố của hắn. Còn lần thứ hai nó xuất hiện với thân phận Triệu Lỗi.

Nói cách khác, con quỷ kia không có thân phận riêng của nó, mà không có thân phận cũng có nghĩa là không tồn tại.

Không tồn tại cũng là thuộc theo trường phái chủ nghĩa duy tâm.

Dương Gian mơ hồ cảm thấy được, có lẽ con quỷ có thể thay đổi trí nhớ này không đơn giản như những gì hắn tưởng. Nếu hiện tại Triệu Lỗi vẫn còn sống, chắc chắn cậu ta sẽ biết được rất nhiều thứ, tiếc là cậu ta đã chết. Có điều, trước khi chết cậu ta lại gấp gáp muốn hắn đi tiêu diệt con quỷ này một cách nhanh nhất có thể. Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó thì cậu ta mới làm như vậy.

Chỉ là hắn không thể nào hiểu được lý do cho tâm trạng cấp bách của Triệu Lỗi lúc ấy.

- Nếu hành động đã bị thất bại, sao anh còn không đi ra ngoài để bàn bạc lại mà đứng đợi ở chỗ này. Chẳng lẽ anh không cảm thấy sợ hãi hay sao?

Hùng Văn Văn không tự chủ mà tựa người vào Dương Gian, nó mở hai con mắt ra thật to, chăm chú quan sát xung quanh. Nó sợ sẽ có một người nào đó đột nhiên xuất hiện và xông tới từ bên trong bóng tối.

- Có hành động gì thì cũng phải từ từ dần dần chứ. Trước đó tôi đã lập ra hai kế hoạch cho lần hành động này. Cái đầu tiên là xuất chiêu không theo lẽ thường, trực tiếp sử dụng thủ đoạn mạnh, cưỡng ép giam giữ lại con quỷ này. Làm như vậy có thể giảm bớt được những cuộc va chạm vô nghĩa và tiêu hao không cần thiết. Dù sao hiện tại tôi đang có cậu, câụ có thể dự đoán được trước tương lai. Nhưng hiện tại kế hoạch này đã bị phá bỏ. Tuy nhiên tôi sẽ không từ bỏ ý định đâu, tôi chắc chắn sẽ thử lại một lần nữa.

Dương Gian quay người đi trở về chỗ cũ, xách túi đựng thi thể lên, đi đến và đặt nó ở trên một chiếc bàn bên cạnh.

Hắn mở túi và lấy từ bên trong ra một ngọn nến.

Hùng Văn Văn lập tức nhận ra thứ này.

- Đây là quỷ nến?