Phùng Toàn ngăn cản hành động của Quách Phàm vì hắn ta cảm thấy trong khách sạn này có gì đó cổ quái. Trước khi tìm ra được nguyên nhân của chuyện này, việc làm ra những hành động bậy bạ là một điều không sáng suốt.
Nhưng ý nghĩ của Quách Phàm lại không giống như thế, cách làm của hắn ta càng cấp tiến hơn nhiều. Hắn ta muốn xử lý cô gái trước mắt này, vì cô ta có vấn đề, nhằm tránh cho sau này lại lưu lại tai họa ngầm.
- Anh đừng có ngăn cản tôi. Có lẽ cô gái lễ tân không đáng chú ý này cũng chính là con quỷ đang ẩn giấu trong khách sạn mà chúng ta đang tìm.
Quách Phàm cũng không nghe theo lời khuyên giải của Phùng Toàn.
- Anh cứ để cho tôi xử lý cô gái này trước đã rồi lại tính sau. Dù cô ta là quỷ nô bình thường cũng được. Ít đi một con thì vẫn tốt hơn so với việc nhiều hơn một con.
Phùng Toàn trầm giọng nói:
- Cách làm này không có bất cứ ý nghĩa nào. Nếu đã biết rõ rằng khách sạn có vấn đề vậy mà còn làm ra những hành động bậy bạ có thể tạo thành những kết quả không thể cứu chữa được. Hiện tại chúng ta đang trong tình trạng thiếu thốn tình báo. Đồng Thiến lại mất tích ở trong này. Mà trước đó Dương Gian có nhắc đến sự tồn tại của một người tên là Triệu Lỗi đang bị lệ quỷ khống chế tại đây. Nếu nghiêm chỉnh mà nói, hiện tại trong này có ít nhất ba còn lệ quỷ. Dù là chuyện linh dị bình thường nhất đi nữa, một khi có ba con lệ quỷ tụ họp lại cùng một chỗ thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phức tạp.
Nếu đối mặt với một con lệ quỷ, việc xử lý nó khi có bốn vị ngự quỷ nhân tụ họp ở một chỗ là chuyện không thành vấn đề.
Nhưng khi số lượng lệ quỷ đang gia tăng mà lại làm ra hành động mù quàng như thế này là biểu hiển của một người cực kỳ ngu xuẩn.
Tuy nhiên đó chỉ là cách suy nghĩ của Phùng Toàn mà thôi. Đồng thời không thể bảo cách làm của Quách Phàm là sai hoàn toàn được.
Hành động táo bạo cũng có thể khiến cho việc tìm được ngọn nguồn của chuyện linh dị hoàn thành sớm hơn.
Dương Gian nhìn hai người đang tranh chấp ý kiến với nhau trong đại sảnh. Trong lòng hắn lập tức hiểu ra phong cách làm việc của hai người kia khác nhau là do trải nghiệm của hai bên khác nhau, từ đó dẫn đến hình thành một tập quán xử lý chuyện linh dị khác nhau.
Hùng Văn Văn ở bên cạnh nói:
- Cứ để cho bọn họ tiếp tục ồn ào như thế sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Dương Gian nói:
- Không cần để ý đến bọn họ, bọn họ nhao nhao là việc của bọn họ. Chúng ta cứ đi làm việc của chúng ta, chỉ cần không gặp nhau là được. Tôi vẫn không thể yên tâm hoàn toàn với bọn họ, cứ làm theo phương pháp lúc trước đi.
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh, không có tập trung chú ý vào cô gái tiếp tân kia nữa.
Cả hai người Phùng Toàn và Quách Phàm đứng nhốn nháo ở phía trước cô gái kia lâu như vậy mà vẫn còn vô sự. Có thể thấy tạm thời cô gái tiếp tân kia sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào.
Ánh mắt hắn chuyển qua cầu thang hướng lên tầng thứ hai của khách sạn.
Dương Gian lập tức lựa chọn hành động.
- Đi lên tầng hai xem sao.
Cầu thang hướng lên tầng thư hai của khách sạn được thiết kế vòng cung như hình đuôi cá. Vật liệu xây dựng là đá cẩm thạch khiến nó càng thêm tinh mỹ. Dưới chân là một tấm thảm màu đỏ đậm để khách đi vững chân hơn, không đến mức bị ngã vì trượt.
Nhưng Dương Gian lại trông thấy ở bên trên tấm thảm màu đỏ đậm này, không biết từ khi nào trên đó đã lưu lại một dấu chân màu đen.
Trông nó giống như bị cháy két vậy, đồng thời lại trông giống mực màu đen dính hình bàn chân.
Dương Gian ngồi xổm xuống để kiểm tra, hắn lập tức ngửi thấy một mùi vị cực kỳ quen thuộc.
Là mùi hôi từ thi thể.
Đây là do có một cỗ thi thể đi qua tấm thảm màu đỏ này và lưu lại dấu chân màu đen bởi thi thủy.
- Dấu chân là từ tầng một hướng lên tầng hai.
Dương Gian nhìn thấy phương hướng của dấu chân là bắt nguồn từ tầng một hướng lên trên cửa lớn của tầng hai, sau đó biến mất.
Hắn quay đầu lại để kiểm tra phía sau nhưng không nhìn thấy bất cứ dấu chân nào. Không biết có phải là bởi vì những chỗ đó được làm bằng đá cẩm thạch hay bị người ta xóa. Vì thế hắn không thể nào tìm ra được ngọn nguồn xuất phát của dấu chân này.
- Mấy ngày trước từng có một con quỷ từng bước chân qua chỗ này?
Trong đầu của hắn lập tức hiện lên một đoạn phim khá quỷ dị.
Đó là có môt con quỷ tiến vào từ bên ngoài khách sạn, nó giống như những người bình thường khác. Sau khi nhận phòng thì đi lên phía trên để ở, từ đó về sau không đi ra ngoài.
Nói cách khác, trên tầng hai của khách sạn đang có một con quỷ ẩn núp.
Dương Gian lập tức đi dọc theo cầu thang lên tầng hai để truy theo dấu chân.
Cánh cửa của tầng hai được làm bằng kính, khi hắn đứng phía trước cửa có thể dễ dàng nhìn thấy được tình hình ở bên trong.
Là một hành lang đen nhánh.
Bên trong hành lang không có bất cứ ngọn đèn nào được thắp sáng. Tất cả chỉ là một khoảng không gian tối tăm, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng Dương Gian lại không cảm thấy bất điều khác thường nào ở bên trong, tất cả đều tỏ ra cực kỳ bình thường.
Hùng Văn Văn thấy hắn đang quan sát một cách chăm chú, nó mở miệng hỏi vì hơi tò mò.
- Anh có phát hiện ra điều gì không?
Dương Gian thử đẩy đẩy cánh cửa. Hắn phát hiện ra cánh cửa này không bị khóa nhưng lại đẩy không được. Tiếp theo hắn thủ lôi kéo, nó vẫn không hề nhúc nhích. Dường như nó đã bị phong bế hoàn toàn rồi, cũng từ chối sự xâm nhập của bất cứ kẻ nào.
- Cách đây mấy ngày, có một con quỷ đã tiến vào tầng thứ hai của khách sạn, không biết thân phận, không biết thông tin. Có thể con quỷ này là Triệu Lỗi nhưng nó cũng có thể là ngọn nguồn của chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu trong thành phố Trung Sơn, hoặc nó là con quỷ mặt cười khôi phục lại sau khi Đồng Thiến chết... Tóm lại một điều rằng, trong này có quỷ. Vào thử xem sao, nếu có thể thì nhanh chóng xử lý con quỷ này đi.
Ngay khi đang nói chuyện, Dương Gian đã lôi ra một khẩu súng lục, sau đó nhắm thẳng vào mặt gương và bóp cò.
- Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, ngay lập tức tấm kính trên cánh cửa kia bị vỡ nát. Tuy nhiên, vì chất lượng kính khá tốt nên dù đã vỡ nát nhưng nó không rơi vãi xuống đất. Dương Gian thấy thế lập tức đưa chân lên đá mấy phát cho nó văng hết ra, sau đó đi vào bên trong.