Dương Gian vẫn tỏ ra cực kỳ kiên quyết với ý định của hắn.
- Ở trước mặt chuyện linh dị, bất cứ sai lầm nào đều sẽ dẫn đến cái chết. Có lẽ chết mất mấy vị ngự quỷ nhân cũng chẳng là gì nhưng nếu chuyện này mà chuyển biến thành xấu, hậu quả sinh ra sẽ là cực kỳ lớn. Hiện tại số chuyện mà tôi cần phải đối mặt quá nhiều, tôi sẽ không muốn lại có thêm một mối nguy hiểm tiềm ẩn nào đó ở xung quanh tôi. Nếu tổng bộ vẫn cứ khăng khăng muốn duy trì sự giúp đỡ của bọn họ, tôi sẽ từ bỏ nhiệm vụ lần này của thành phố Trung Sơn.
- Được rồi, bên này chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cậu, để cho Quách Phàm và Phùng Toàn cố gắng rời xa khách sạn Caesar. Thế nhưng có mấy người bên ngoài được đội trưởng Triệu mời tới, tôi lại không thể nào đảm bảo rằng bọn họ sẽ không tiếp xúc cậu được.
Dương Gian nói:
- Tôi sẽ chú ý đến mấy người kia.
Ngay khi hắn và Lưu Tiểu Vũ còn đang trò chuyện, máy bay trực thăng đang bay bình thường ở trên không trung đột nhiên gặp phải chuyện gì đó. Nó lập tức nghiêng về phía bên phải khiến cho những người ngồi ở bên trong trực thăng thiếu chút nữa bị ngã vật ra sàn.
Có một người đi theo ở bên cạnh vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Người phụ lái trực thăng nói:
- Máy bay trực thăng đã tiến vào khu vực của thành phố Trung Sơn. Lúc nãy dường như trực thăng đụng trúng thứ gì đó ở trên đường bay.
Sau khi ổn định được thân thể, Dương Gian lại quay đầu nhìn qua cửa sổ.
Hắn lập tức nhìn thấy những thứ giống như kinh khí cầu đang trôi nổi ở trên không trung của thành phố Trung Sơn. Nhưng thứ này du đãng ở bên trên bầu trời của thành phố, nó lắc lư theo gió không ngừng. Mặc dù phân bố khá rời rạc nhưng chỉ vừa mới nhìn qua một cách tùy ý mà hắn đã trông thấy mười mấy thứ tương tự rồi.
Có một cái nằm gần trực thăng có ý bay qua chỗ này.
Dương Gian ngay lập tức xác định ra được thứ này và thứ được ghi chép lại trong hồ sơ giống nhau như đúc.
Một cái đầu người có khuôn mặt trắng bệch, không có chút màu máu, không có động tĩnh nào hết. Dường như đang rơi vào trạng thái ngủ say.
Dương Gian quan sát một hồi.
- Đây chính là đầu người kinh khí cầu hay sao?
Hắn không phát hiện ra bất cứ điều khác thường nào từ những cái đầu người kinh khí cầu này, nó chỉ là một cái đầu bình thường của một người đã chết nào đó mà thôi. Nhưng không có hành động khác thường nào cũng không có nghĩa là nó bình thường.
Nếu là một cái đầu người chết bình thường thì sao có thể bay lơ lửng trên không trung như thế này được chứ?
Dương Gian mở miệng nói:
- Cố gắng nhé. Tìm một chỗ đáp để hạ xuống. Sau đó mấy người nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Người điều khiển trực thăng lập tức đáp lại.
- Ok, ngài.
Là một người bình thường, không có bất cứ ai muốn bản thân sẽ phải tiếp xúc với những thứ như thế này. Có trời mới biết mấy cái thứ quái quỷ này có làm ra hành động nào ngoài ý muốn hay không.
"Mặc dù phân bố rất rời rạc nhưng chí ít cũng có hơn hai trăm cái đầu người đang trôi nổi trên không trung."
Ngay khi máy bay trực thăng đang chuẩn bị đáp xuống dưới. Dương Gian tranh thủ nhìn qua xung quanh, cố gắng quan sát số lượng đầu người trên không trung.
Dù không thể đếm ra được con số cụ thể nhưng hắn có thể đoán ra đại khái số lượng người chết bởi chuyện linh dị lần này.
Nói thật, số lượng này cũng không được tính là quá nhiều.
Ngay cả chuyện linh dị cấp A cũng chưa tới, nếu không xử lý nó một cách nhanh chóng thì việc chuyện này diễn biến thành một trận tai nạn cũng không phải là không có khẳ năng.
Cuối cùng máy bay trực thăng đáp xuống ở trong một cái công viên đang sửa chữa lại.
Chỗ này còn cách trung tâm thành phố một đoạn đường nhưng kiến trúc ở xung quanh lại ít. Đồng thời ở trên không trung không có đầu người bay lơ lửng, cũng có thể xem là một trong những vị trí tương đối an toàn của thành phố Trung Sơn.
Thế nhưng ngay khi xuống trực thăng, Dương Gian lại phát hiện ra ở xung quanh có thành lập mấy trạm chỉ huy tạm thời, đồng thời còn có mấy cái trực thăng đậu lại tại chỗ.
Đây cũng chính là trực thăng riêng của Quách Phàm và Phùng Toàn.
Ngay khi Dương Gian vừa mới đi xuống máy bay trực thăng, lập tức có một người nhân viên đi đến chào hỏi.
- Là Dương Gian phải không? Tôi là liên lạc viên về chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn, Trương Cao. Tôi sẽ là người phụ trách liên lạc với cậu trong quá trình cậu làm nhiệm vụ tại đây. Đồng thời có thể phối hợp với cậu khi cần.
Dương Gian đi xuống và bắt tay một cái với người tên là Trương Cao này.
- Tôi là Dương Gian, Cảnh sát quốc tế của thành phố Đại Xương thành phố Đại Xương. Hùng Văn Văn đã đến chưa? Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu có thể, tôi muốn bắt đầu hành động ngay lập tức.
Dương Gian không muốn chờ đợi thêm, hắn sợ đêm dài lắm mộng, không nên để cho Triệu Lỗi có quá nhiều thời cơ.
Trương Cao nghiêm túc nói:
- Cậu ta đã đến 10 phút trước rồi. Bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp hành động với cậu.
Mười phút đồng hồ?
Điều này có nghĩa là tổng bộ đã tính toán tời gian sít sao để đưa Hùng Văn Văn đến đây. Điều này nói lên sự quý giá của đứa bé họ Hùng này là như thế nào.
Dương Gian nói:
- Phiền cậu mang tôi đi gặp Hùng Văn Văn. Tôi muốn trao đổi với cậu ta một chút.
- Không có chuyện gì.
Trương Cao lập tức đi phía trước để dẫn đường.