Ngày thứ hai, bên ngoài tiểu khu Quan Giang xuất hiện một chiếc trực thăng dân dụng. Nó đến rất đúng giờ và đậu lại trước cửa biệt thự của Dương Gian. Đồng thời số lượng người đi theo rất ít, chỉ có ba người.
Một nhân viên nói với Dương Gian.
- Cấp trên đã cân nhắc đến mức độ ảnh hưởng của chuyện này. Đồng thời lần này lại phải tiến hành trong tình trạng mù tịt thông tin. Vì vậy không thể hộ tống một cách phô trương quá mức, hi vọng cậu sẽ hiểu được.
- Tôi biết rồi, xuất phát thôi.
Dương Gian gật gật đầu, sau đó leo lên trực thăng.
Thực ra ngày hôm qua Triệu Kiến Quốc đã nhắc đến chuyện này vì thân phận hiện tại của hắn khá đặc thù. Nếu Cảnh sát mắt quỷ có thể giải quyết chuyện linh dị cấp S mà bị phát hiện đi vào bên trong thành phố Trung Sơn. Như vậy chẳng phải là tổng bộ đang tuyên bố với thế giới là chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn đang cực kỳ nghiêm trọng hay sao?
Cho nên cần phải điệu thấp một chút, càng thấp càng tốt.
Ngồi trên máy bay trực thăng bay về phía thành phố Trung Sơn.
Dương Gian ngồi yên lặng tự hỏi lại mọi chuyện.
Đêm hôm qua hắn không có ngủ, bởi vì sau khi nhận được tin tức được lưu lại trước khi chết của Triệu Lỗi khiến cho hắn cảm thấy một loại nguy hiểm vô hình nào đó.
Lời nhắc nhở từ tủ quỷ, sự xuất hiện của Triệu Lỗi, thêm chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu của thành phố Trung Sơn và việc mặt quỷ Đồng Thiến bị mất tích…. Toàn bộ những chuyện này trộn lẫn vào với nhau thàh một cục diện khiến cho hắn không thể nào hiểu hết được. Nhưng mỗi một yếu tố trong đó lại ẩn chứa một sự kinh khủng, khiến cho người khác không thể không phòng bị.
Giờ phút này mấy người nhân viên phụ trách hộ tống hắn đang len lén đánh giá Dương Gian.
Nguyên nhân không phải vì bọn họ xuất hiện loại tình cảm siêu việt nào đó giữa đàn ông với đàn ông, mà là vì bọn họ quá tò mò.
Nghe đồn vị Cảnh sát mắt quỷ ở trước mặt có thể xử lý được chuyện linh dị của thành phố Đại Xương một mình, cũng đương nhiên thôi, nếu đổi lại là bất cứ ai cũng đều muốn tìm hiểu thêm một chút.
Đây là sự tò mò đối với một người thần bí không biết.
"Khách sạn Caesar của thành phố Trung Sơn là một đầu mối mang tính then chốt, tất cả manh mối đều chỉ về chỗ đó."
Giờ phút này Dương Gian đang mang theo tai nghe để nghe lại cuộc trò chuyện cuối cùng giữa Đồng Thiến và liên lạc viên của cô ta.
"Tôi là Đồng Thiến, tôi thật sự rất xin lỗi vì để cho thành phố Trung Sơn xảy ra chuyện linh dị đầu người kinh khí cầu. Đoạn thời gian vừa qua tôi đã không có cách gì để xử lý được nó. Nhưng sau khi quan sát camera giám sát của thành phố, tôi phát hiện tất cả đầu người đều bay lơ lửng ở trên không trung của khu vực phía Nam thành phố Trung Sơn."
"... Hôm nay tôi lại đi tìm kiếm manh mối hết một ngày. Dựa vào một loại cảm ứng nào đó, tôi đã đi đến trước cửa của một khách sạn nổi tiếng trong khu vực phía nam thành phố, khách sạn Caesar. Loại giác quan này cho tôi biết khách sạn này chắc chắn có vấn đề. Cho nên tôi cần phải đích thân đi vào đó điều tra thêm một chút."
Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài đến đây.
Sau có chỉ có thêm một đoạn ngắn:
"Chỗ này... có vấn đề."
Cuộc trò chuyện kết thúc, không còn nghe thấy giọng nói của Đồng Thiến nữa.
Đồng thời tư liệu cũng dừng lại tại đây.
Đồng Thiến mất tích ở bên trong khách sạn Caesar, theo như cuộc trò chuyện thì vị trí mất tích là chỗ đó.
Sau khi nghe xong đoạn hội thoại kia, Dương Gian lại lấy điện thoại di động định vị vệ tinh ra và hỏi:
- Có thể liên lạc được với hai người Phùng Toàn cùng Quách Phàm không?
Kể từ khi bắt đầu xuất phát, điện thoại di động của hắn đã được thiết lập trạng thái kết nối 24/24.
Đồng thời ở bên phía tổng bộ cũng có hai người là Tần Mị Nhu và Lưu Tiểu Vũ thay nhau phụ trách làm liên lạc viên cho hắn.
Ở bên trong điện thoại xuất hiện âm thanh của Lưu Tiểu Vũ:
- Có thể liên lạc được, cậu cần liên lạc với bọn họ hay sao?
- Không cần, cô nói với Triệu Kiến Quốc rằng. Sau khi tiến vào bên trong thành phố Trung Sơn tôi sẽ xuất phát đến khách sạn Caesar. Trong khi tôi đang chấp hành nhiệm vụ, hai người kia phải rời xa khách sạn Caesar, tuyệt đối không được để cho bọn họ xuất hiện trước mặt của tôi, bất cứ lý do nào cũng không được.
Thái độ của Dương Gian cực kỳ kiên quyết. Bởi vì hiện tại hắn cần chuẩn bị tốt tâm lý đề phòng với tất cả mọi thứ.
Nếu có người nào đó bị thay đổi trí nhớ, vậy người kia sẽ nghĩ cách tiếp cận hắn, ra tay tấn công hắn bất cứ khi nào.
Nói cách khác, hiện tại toàn bộ ngự quỷ nhân ở trong thành phố Trung Sơn đều không đáng để cho hắn tin tưởng. Vì ổn thỏa, hắn cần phải cách xa bọn họ một chút.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Nếu như vậy chẳng phải là cậu sẽ thiếu trợ thủ hay sao?
Dương Gian nói:
- Chẳng lẽ cô còn không có đọc báo cáo ngày hôm qua của tôi hay sao? Thành phố Trung Sơn đang có một con quỷ có thể thay đổi trí nhớ, tôi không thể nào tin tưởng bọn họ được. Trước khi chuyện này kết thúc, tôi cần phải giữ một khoảng cách với họ. Đây là cách tốt nhất.
- Thế nhưng, theo như tin tức mà Quách Phàm và Phùng Toàn truyền về thì hai người đó chưa bị tập kích lần nào.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Bên chúng tôi đã ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ từ đêm hôm qua đến giờ. Đồng thời phân tích nó, khả năng bọn họ bị thay đổi trí nhớ không vượt qua 10 %, có thể xác định bọn họ vẫn còn an toàn.