Dương Gian thấy đĩa CD bị gãy làm đôi mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Vốn dĩ hắn cảm thấy cỗ khí tức trong nó không tầm thường ở. Xuất phát từ việc cẩn thận nên hắn mới sử dụng quỷ ảnh áp chế nó.
Những không nghĩ tới là thứ này lại yếu đuối như vậy, ngay lập tức bị gãy làm đôi, không hề giống như những đặc điểm của mấy thứ linh dị. Mà ngay khi thứ này bị hỏng, cảm giác kỳ quái đối với nó của hắn cũng lập tức biến mất theo.
Hắn nhìn thật kỹ chiếc đĩa CD, không hề phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào.
"Đây chắc chắn không phải là một vật linh dị. Nếu không tên Paul này tuyệt đối sẽ không thể nào để nó nằm hớ hênh trong ngăn tủ được. Ít nhất cũng phải dùng vàng lá bọc nó lại mới đúng."
Mặc dù hiện tại trên mặt của Paul cũng có chút mất tự nhiên nhưng hắn ta lại không có kinh ngạc lắm.
Hắn ta lập tức thu hồi lại nụ cười lúc nãy, sau đó tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
- Dương tiên sinh, có lẽ chúng ta nên ngồi lại với nhau để nói chuyện cho thật tốt.
Dương Gian nói:
- Không cần phải gấp như vậy. Trước tiên cứ lục soát xong rồi nói chuyện sau cũng chưa muộn. Chương đội trưởng, ở đằng sau tủ rượu có một căn phòng, anh nghĩ cách gì đó để mở nó ra đi. Tôi muốn biết thứ đang giấu ở bên trong quý giá đến cỡ nào mà lại đáng để ông chủ Paul đây sử dụng vàng để bọc nó lại nhằm ngăn cản việc điều tra của tôi.
Quỷ vực của hắn không thể nào xâm nhập vào bên trong được bởi vì nó đã bị bọc lại bằng một lớp vàng. Tuy nhiên chuyện mà quỷ vực không thể làm được này lại có thể được xử lý bằng sức người.
Chương Hoa lập tức nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:
- Paul tiên sinh, nếu toàn bộ mọi chuyện Dương Gian nói là sự thật, mong ngài có thể phối hợp để chúng tôi tiến hành công tác. Hẳn ngài cũng đã biết được rằng trong tay chúng tôi có lệnh khám xét rồi chứ. Cho nên hiện tại chúng tôi có quyền điều tra bất cứ vị trí nào cửa công ty. Nếu ngài còn không chịu phối hợp làm việc với chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ còn cách cuối cùng là cưỡng chế.
Lần này Paul không thể giữ vững sự bình tĩnh được nữa, trên trán hắn ta xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Hắn ta không nghĩ được rằng, chỉ vừa mới đi vào phòng mà Dương Gian đã phát hiện ra được mật thất trong này.
Ngay lập tức hắn ta cố gắng nặn ra một nụ cười, ý đồ của hắn ta là muốn mời Dương Gian lại để ngồi xuống đàm phán với nhau. Bởi vì hắn ta tin tưởng vào thẻ đánh bạc của mình, Paul tin chắc thứ này sẽ khiến Dương Gian động tâm. Vì thế hắn tiếp tục nói:
- Chỗ đó chỉ là tủ rượu của tôi mà thôi. Không còn bất cứ căn phòng nào nữa. Có lẽ là Dương Gian đã hiểu làm tôi về điều gì đó rồi. Có lẽ đây chỉ là hiểu làm nhỏ. Hiện tại chúng ta nên ngồi lại với nhau để trò chuyện, hóa giải toàn bộ những hiểu lầm không đáng có này chứ không phải tiếp tục làm như bây giờ. Dương tiên sinh, cậu thấy như vậy có được không?
Nhưng Dương Gian lại không thèm để ý đến hắn ta, ngược lại hắn đi đến và quan sát kỹ cái tủ rượu kia.
Hắn đứng ở bên cạnh tủ rượu một lát, tiếp đến cái tủ rượu đang đứng yên ổn từ nãy đến giờ đột nhiên xuất hiện động tĩnh. Nó lập tức xoay sang bên cạnh. Chờ đến khi nó xoay sang một bên xong, chỗ của cái tủ rượu đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. Trông nó cực kỳ giống với cánh của một căn mật thất.
Dương Gian lập tức chỉ chỉ tay vào cánh cửa kia và nói:
- Con người của tôi không thích quanh co lòng vòng. Thực tế khi vừa bước vào tòa cao ốc này tôi đã hiểu hết toàn bộ công ty của ông như lòng bàn tay, trừ căn phòng này. Nếu ông muốn đàm phán với tôi thì chí ít cũng nên chờ cho đến khi tôi làm xong xuôi hết mọi việc đã chứ. Tuy nhiên nếu chờ đến khi tôi lục soát xong, không chắc ông chủ Paul đây có còn cần phải đàm phán với tôi nữa không đây?
Chương Hoa lập tức phân phó những người khác:
- Mở cánh cửa này ra.
Nhìn thấy một đám cảnh sát đang cố gắng mở ra cánh của mật thất. Paul có chút nóng nảy, vội vàng đi đến ngăn cản:
- Ha ha, mấy vị cảnh sát, tôi xin các vị đấy. Đây là địa phương tư nhân của tôi. Hẳn là mấy vị nên tôn trọng chút bí mật riêng của tôi với chứ. Nếu mấy vị cứ khăng khăng muốn lục lọi bí mật cá nhân của tôi, tôi hi vọng trước tiên mấy vị nên nói chuyện với luật sư của tôi đã.
Dương Gian tùy tiện ngồi xuống trên ghế sôpha, hắn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
- Tôi cảm thấy ông nên ngồi xuống chờ thêm một lát là được. Hẳn là ông cũng hiểu rằng một khi có tôi ở đây thì tất cả sự giãy dụa của ông đều uổng phí hết. Trong tay của ông có tư liệu của tôi. Tôi nghĩ ông là một người thông minh, chắc ông hiểu hiện tại mình nên làm cái gì rồi chứ. Nếu ông vẫn còn làm ra những hành động ngu ngốc, gây ảnh hường đến những người khác làm việc, tôi cũng không ngại khi đưa ông đến nơi mà ngay cả chúa cũng chẳng tìm thấy đâu. Đến lúc đó mọi thứ sẽ phải phiền đến luật sư của ông nữa.
Nói xong, hắn đưa tay lên phất một cái tỏ ý chào, ngay lập tức vốn đang định ra tay ngăn cản đám người cảnh sát mở cửa. Paul lập tức phát hiện ra bản thân hắn ta đang rời xa cánh cửa của mật thất. Tất cả mọi thứ ở xung quanh đều nhanh chóng rời xa khỏi người của hắn ta, thứ ở lại chỉ có mỗi một cái ghế sô pha và một ly trà.
- Mấy người Châu Á các cậu đều thô lỗ như vậy?
Paul vừa sợ vừa giận, hắn ta lập tức hiểu được bản thân đã bị ma quỷ quấn thân.
Dương Gian không khỏi cảm thấy bật cười khi nghe hắn nói như vậy:
- Chỉ có chừng đó mà ông đã gọi là thô lỗ? Xin lỗi nhé, thật ra hôm nay có đội trưởng Chương ở đây cho nên tôi đã cố gắng kiềm chế rồi đó. Nếu đổi lại là khi khác thì ông đã đi gặp chúa của ông luôn rồi. Đối với tôi mà nói mấy cái bằng chứng kia chỉ là thứ vứt đi mà thôi. Chỉ cần tôi cảm thấy đúng, không có vấn đề gì là đủ. Người phương Đông chúng tôi có một câu châm ngôn như thấy này, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu không phải vì như thế thì ông nghĩ xem, làm cách nào mà tôi có thể sống sót sau nhiều chuyện linh dị như vậy? Cho nên, kể từ giờ trở đi ông liệu hồn mà ngồi yên ổn ở trên ghế sô pha đi. Tạm thời tôi có thể cam đoan về sự an toàn cho ông. Một khi ông rời khỏi cái ghế so pha này, tôi sẽ khiến cho ông biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức. Với lại ông cũng đừng có nghi ngờ tính chân thực của vấn đề này, tôi không có nói đùa đâu.
Hắn không vội vàng ra ra tay với tên Paul này là vì hắn muốn nhờ Chương Hoa dùng cách thức hợp pháp để niêm phong công ty, từ đó Dương Gian cảm thấy bản thân có ngồi thêm một chút cũng chẳng sao.
- Tôi không tin cậu dám làm xằng làm bậy ở trước mặt của cảnh sát, mấy cái quy củ cũ rích của đám người Châu Á các cậu đã bị tôi mò thấy rồi.