Đối diện là một cánh cửa lớn, sơn son, trông khá lộng lẫy và cực kỳ xa hoa.
Chương Hoa lập tức hỏi nhỏ.
- Có chuyện gì sao?
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Yên tâm, không có việc gì đâu dù có việc gì thì tôi cũng sẽ giải quyết được. Chẳng qua, nếu chuyện hôm nay mà có dính líu đến chuyện linh dị, anh nhớ báo cáo lại cho cấp trên đấy nhé?
Sắc mặt Chương Hoa lập tức thay đổi.
- Sao vậy, nơi này xảy ra chuyện hay sao?
Dương Gian nói:
- Tạm thời thì không, chỉ là hỏi trước cho chắc ăn mà thôi, chuẩn bị một số thứ cho tốt ấy mà.
Chương Hoa chân thành nói:
- Dựa theo quy định của cấp trên đặt ra, chỉ cần là chuyện có dính líu đến chuyện linh dị, cậu có toàn quyền xử lý, không cần phải thông qua bất cứ sự đồng ý của bộ môn nào hết. Thậm chí không cần cân nhắc đến sự ảnh hưởng của nó, chỉ cần có thể giải quyết được là ok.
Dương Gian nói:
- Nếu được vậy thì tốt. Chúng ta đi gặp mặt người ông chủ của công ty này thôi.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, giờ phút này những ánh đèn lấp lóe kia đã khôi phục lại bình thường. Toàn bộ hành lang lại sáng trưng như cũ, dường như toàn bộ sự bất thường lúc trước đã biến mất.
Cửa mở ra.
Bên trong là một văn phòng rộng thùng thình được trang hoàng khá lộng lẫy. Lúc này có một người đàn ông người nước ngoài mặc âu phục có mái tóc vàng hoe đang bình tĩnh, từ tốn gỡ xuống một bình rượu từ trên tủ rượu. Sau đó vừa mở nắp ra vừa nói:
- Hệ thống an ninh thông minh mà tôi đã tiêu tốn hết ba ngàn vạn để thiết lập lại không thể nào ngăn cản Dương tiên sinh ba phút, hoan nghênh cậu quang lâm phòng làm việc của tôi. Chúc mừng lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta.
Người đàn ông ngoại quốc này tỏ ra rất nhiệt tình, hắn ta cầm ly rượu đi lại gân rồi giang hai tay ra như muốn cho Dương Gian một cái ôm vậy.
Dương Gian hơi hơi ngoẹo đầu, hắn nhìn hắn ta:
- Ông có thể chắc chắn rằng, sau cái ôm ấp thoải mái kia với tôi thì ông còn có thể bình yên vô sự không?
- Chỉ có ma quỷ mới từ chối một cái ôm ấm áp từ người bạn chân thành mà thôi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Paul, chủ của công ty này. Tuy tiếng trung của tôi không được tốt, chắc Dương tiên sinh sẽ không để ý đến điều này chứ.
Người đàn ông ngoại quốc tự xưng là Paul này dừng chân lại, sau đó vừa cười vừa nói.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào đối phương. Hắn có thể khẳng định, người đàn ông ngoại quốc tên Paul này không phải là ngự quỷ nhân.
Thế nhưng trong căn phòng này lại có một thứ gì đó khiến cho hắn có cảm giác không hề tầm thường.
Theo phương hướng phát ra của dự cảm, Dương Gian đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc của tên này và hỏi:
- Ở trong đó có cái gì?
- Cảm giác của cậu thật sự xuất sắc đến mức khiến cho tôi phải cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Paul hơi kinh ngạc một chút, nhưng sau đó lại vừa cười vừa nói:
- Vốn tôi còn muốn hai chúng ta ngồi xuống uống với nhau một hai ly, hút một điếu thuốc lá, sau đó lại nói đến chuyện ngày hôm nay. Nhưng hành động của cậu khiến cho tôi nghi ngờ rằng cậu có phải là một người gốc Châu Á không vậy.
- Không cần phải lãng phí thêm thời gan, ông biết tôi, vừa nhìn qua là đã nhận ra được tôi. Nói vậy trong tay của ông chắc chắn sẽ có tư liệu về tôi, trước đó thành phố Đại Xương đã xảy ra một chuyện. Đó là Vương Tiểu Cường đã thông qua công ty của ông thuê một số người chạy đến gây phiền phức với tôi?
Dương Gian nhanh chóng đi thẳng đến bên cạnh bàn làm việc, hắn không muốn cho tên này thêm thời gian để bày trò.
- Mục đích đến chỗ này của tôi cực kỳ đơn giản, để tìm chứng cứ, tống ông vào phòng giam. Nếu điều kiện cho phép, tôi không ngại xử lý ông ngay tại chỗ này, đồng thời thuận tay niêm phong công ty của ông lại.
Paul vừa cười vừa nói:
- Chỉ là công ty cỏn con như thế này đâu đáng để Dương tiên sinh đích thân đến niêm phong đâu. Chỉ cần Dương tiên sinh muốn, công ty của tôi sẽ có thể bị đóng cửa bất cứ lúc nào, cậu biết mà? Tôi luôn trông chờ muốn gặp mặt cùng Dương tiên sinh, chỉ là điều kiện không cho phép. Nhưng có lẽ hôm nay nhờ sự sắp đặt của Thượng Đế, tôi mới có thể nhìn thấy được người anh hùng của thành phố Đại Xương, Cảnh sát mắt quỷ trong truyền thuyết. Thật sự xin lỗi, tôi không hiểu quá nhiều về những danh xưng, tên gọi về anh hùng của người Châu Á các cậu. Nhưng tôi lại thích các từ kỵ sĩ, thuyền trưởng, vu sư các kiểu.
Dương Gian không nói gì. Hắn trực tiếp đi đến trước bàn làm việc, sau đó đưa tay túm lấy ngăn kéo và lôi một phát.
Ngăn kéo bị khóa lại nhưng bị hắn lôi mạnh như vậy khiến nó bị giật văng ra ngoài.
Paul lập tức than thở một cách ảo não.
- Trời, trời ơi. Cậu có thể nhẹ nhàng một chút được không, đây là cái bàn tôi chuyển từ Mỹ sang đó. Nó được làm thủ công bằng chất gỗ cao cấp đấy, tuổi thọ cũng được hơn 60 năm rồi. Trong lòng tôi đây là thứ tồn tại hoàn hảo nhất. Được rồi, giờ thì xong rồi, nó chẳng còn hoàn mỹ được nữa.
Trong ngăn kéo cũng không có bất cứ thứ gì khác ngoại trừ một cái đĩa CD.
Đây là một đĩa nhạc theo phong cách của nước mỹ trước đây, cần phải sử dụng máy phát nhạc mới có thể phát ra âm thanh.
Dương Gian giơ cái đĩa CD này và hỏi:
- Đây là cái gì?
Paul nói:
- Là một lời thăm hỏi ân cần mà thôi. Có lẽ cậu nên nghe qua một chút, cái này đối với cậu rất tốt, cứ tin tưởng tôi.
Thế nhưng không đợi hắn ta nói xong, đĩa CD trong tay của Dương Gian đột nhiên vang lên tiếng tạch tạch, sau đó nó vỡ thành hai mảnh.
Dương Gian lập tức biểu thị ra bộ dạng không cố ý để thể hiện sự áy này của hắn.
- Thật sự xin lỗi, không cẩn thận cầm hơi mạnh tay.
Nụ cười trên mặt của Paul lập tức cứng đờ. Sao tên gia hỏa này lại ra bài không theo lẽ thường chứ.