- Dậy sớm vậy? Không ngủ nữa sao?
Trương Lệ Cầm uể oải mở to hai mắt thì thấy Dương Gian đang mặc quần áo, có vẻ như hắn chuẩn bị đi ra ngoài.
Dương Gian quay đầu lại nhìn, nói:
- Sớm gì mà sớm nữa? Trễ giờ làm của tôi rồi.
Trương Lệ Cầm đảo mắt vừa cười vừa nói:
- Như cậu mà vẫn còn phải đi làm? Người nào tài giỏi có thể thuê được cậu vậy? Là một ông chủ có giá trị con người vài tỷ đồng. Ngay cả việc dùng mấy tấn vàng để xây phòng cậu cũng làm rồi. Có lẽ người giàu nhất cũng không thể xa xỉ như vậy.
Dương Gian nói:
- Giá trị con người vài tỷ? Mấy cái đó đều là giả thôi, chỉ là có thể giải quyết chuyện ấm no tạm thời, không cần vì cái ăn cái mặc mà phiền lòng thôi. Hơn nữa thứ thực sự tôi muốn kiếm không phải là tiền mà là sinh mạng. Đừng thấy hiện tại tôi còn được coi là khá giàu mà nghĩ vậy. Không chừng lúc nào đó tiền tệ bị giảm giá trị, tôi cũng chỉ là một người nghèo rớt mồng tơi mà thôi.
Nếu chuyện linh dị mà cứ tiếp túc xảy ra nhiều như hiện tại, không sớm thì muộn kết cấu nền kinh tế của xã hội này sẽ xuất hiện vấn đề. Hắn có dự cảm ngày này sẽ đến sớm thôi.
Trương Lệ Cầm không có trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cậu đi bắt quỷ à?
Dương Gian nói:
- Đừng có nói như kiểu là chuyện bắt quỷ rất nhẹ nhàng như thế chứ. Nói không chừng lần nào đó tôi lỡ làm không tốt là phải bỏ mạng trong chuyện linh dị nào đó. Việc tiếp xúc với mấy thứ này có tỷ lệ tử vong quá cao, gần đây tôi đang cố gắng hạn chế số lần tiếp xúc với nó.
Trương Lệ Cầm thay đổi tư thế, dùng tay chống cắm, nhìn hắn và cười nói:
- Cậu có phát hiện ra trạng thái gần đây của cậu có chút khác thường không?
- Phương diện nào?
- Thân thể.
Trương Lệ Cầm nhìn lấy bóng lưng của Dương Gian, không biết từ lúc nào từng khối thi ban ảm đạm đã biết mất đâu không thấy, chỉ còn lại một bóng lưng to lớn khiến tối hôm qua cô có chút si mê.
Dương Gian nói:
- Nói vậy sự thay đổi này là tốt hay xấu vậy?
Trương Lệ Cầm vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên là tốt rồi.
- Đây có lẽ là do một bản kế hoạch rèn luyện thân thể mà giáo sư Vương đưa cho tôi trước khi rời đi. Tôi thử dùng cách thức của hắn ta để thay đổi một chút về thân thể. Đại khái chính là đẩy nhanh tốc độ trao đổi chất, kích hoạt một vài tiềm lực trong thân thể, xem ra cách này vẫn có tác dụng.
Dương Gian mặc xong quần áo, sau đó quay người, nhìn cô và nói:
- Loại phương pháp này cực kỳ cực đoan. Người bình thường sẽ không làm được, cái gì mà bắp thịt hòa tan, gãy xương, loại bỏ độc tố trong thân thể gì gì đó... Tuy nhiên những thứ này lại chẳng là gì đối với tôi, thân thể của tôi đã biến đổi rồi, không hề giống người bình thường nữa.
- Những thay đổi ở bên ngoài này chỉ là biểu hiện bình thường mà thôi. Điều này khiến cho cuộc sống của tôi trông giống với người bình thường mà thôi. Mà cũng chỉ có thế thôi, ngoài ra một khi sự cân bằng trong cơ thể của tôi biến mất. Thân thể tôi sẽ nhanh chóng trở nên xấu đi, thi ban, mùi hôi thối của xác chết. Thậm chí là thịt bị thối rữa cũng sẽ lại bắt đầu xuất hiện trên người.
Giọng điệu nói chuyện của hắn cực kỳ bình tĩnh. Dường như chuyện này đối với hắn chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.
- Đừng nói nữa.
Trương Lệ Cầm vội vàng cắt đứt ý định nói thêm của hắn, đồng thời phàn nàn:
- Cậu cảm thấy ở trước mặt con gái nói những chuyện như vậy là tốt đẹp hay sao? Cũng chẳng chịu giữ lại cho tôi một chút ảo tưởng về sự đẹp đẽ gì cả?
Dương Gian nhìn cô và nói:
- Sau khi trải qua những chuyện linh dị kia thì chắc là cô cũng hiểu được những ấn tượng tốt đẹp cái gì đó đều là giả dối cả. Hiện thực luôn tàn khốc và kinh khủng.
Trong mắt của Trương Lệ Cầm lộ ra một số tình cảm phức tạp.
- Đương nhiên tôi biết rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ít nhất thế giới này vẫn còn có cậu. Cậu khiến cho tôi có thể giữ lại được một chút về sự ảo tưởng. Để tôi tin tưởng khi bản thân đối mặt với lệ quỷ, ít ra cũng sẽ có người đến cứu tôi.
Bên trong thứ tình cảm phức tạp kia xen lẫn thêm một sự sùng bái đến mù quáng và ngưỡng mộ.
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Tôi cứu cô được một lần, điều này cũng không có nghĩa là tôi có thể cứu được cô cả đời. Cho nên cuối cùng cô cũng cần phải tự mình đối mặt với hiện thực mà thôi. Được rồi, mọi chuyện dừng lại ở đây thôi, tôi cần phải đi ra ngoài.
Thật ra cũng không phải là hắn đang kiếm cớ để rời đi. Vừa nãy Chương Hoa đã gửi tin nhắn thông báo cho hắn biết bên kia đã an bài hết rồi. Khoảng 9 giờ sẽ bắt đầu điều tra toàn nhà cao ốc kia. Mà chuyện như thế này đương nhiên Dương Gian muốn tham dự vào rồi.
Một chiếc xe dừng lại ở trước cổng tiểu khu, Chương Hoa đích thân chạy đến đây để tiếp Dương Gian.
Tuy nhiên, hiện tại đúng là Dương Gian đã có đủ tư cách để hưởng những đãi ngộ như thế này rồi. Lúc này hắn cũng đã được coi là người phụ trách trực tiếp của toàn bộ thành phố Đại Xương, nếu nói đến quyền lời thì không chỉ lớn hơn một hai lần so với những người kia. Chỉ là hắn không phải loại người ưa thích hưởng thụ quyền lợi mà thôi.
Chương Hoa làm động tác chào.
- Cảnh sát Dương.
Dương Gian nói:
- Chương đội trưởng vẫn nên gọi trực tiếp tên của tôi thì hơn. Tôi chỉ là người nửa đường đổi nghề thành cảnh sát cho nên trình độ vẫn còn kém xa so với cảnh sát được huấn luyện bài bản như anh. Số lượng chuyện mà tôi có thể xử lý cũng không nhiều. Tuy nhiên anh cứ yên tâm đi, ngoại trừ chuyện linh dị và một số chuyện có liên quan đến tôi ra, tôi sẽ không bao giờ nhúng tay vào hững chuyện khác đâu.
Nói như vậy cũng không phải là do hắn khách khí. Chính là hắn đang muốn giảm bớt chuyện cho bản thân. Hắn cảm thấy bản thân không cẩn phải tiêu tốn quá nhiều thời gian đối với những chuyện vặt vảnh như quản lý thành phố.
- Vậy được rồi, có lời gì cần tôi sẽ nói ra trực tiếp với cậu.
Chương Hoa gật gật đầu. Nếu Dương Gian đã nói vậy, anh ta cũng có thể loại bỏ bớt một số lời lẽ khách sáo không cần thiết.