Dương Gian lập tức hỏi ngược lại:
- Tôi đã cứu cô hai ba lần, như vậy mà cô còn cảm thấy chưa đủ hay sao? Nếu đổi lại là người đàn ông khác, người ta có làm được như thế không? Chắc có lẽ ngay cả cha ruột của cô cũng không làm được như vậy đâu, đã thế cô còn muốn tôi đối tốt với cô như thế nào nữa đây? Như vậy đã là tốt lắm rồi, cô đi theo tôi chứ có phải ký kết giấy bán thân đâu. Nếu sau này cô cảm thấy đãi ngộ của tôi không được tốt thì có thể tự dọn ra ngoài. Đầu năm nay việc vợ chồng ly hôn đã là chuyện bình thường như cơm bữa chứ đừng nói chi đến mối quan hệ bạn bè trai gái như chúng ta.
- Khó trách đến tận giờ mà cậu không hề có bạn gái.
Chút tình cảm chân thành, tha thiết mà khó khăn lắm Trương Lệ Cầm mới có thể tạo ra đã bị câu nói phũ phàng kia của hắn thiêu đốt thành mây khói.
Dương Gian nói:
- Cái nghề này của chúng tôi có áp lực cực kỳ lớn. Hơn nữa có thể chết bất cứ lúc nào, suy nghĩ bạn gái làm cái gì. Có nói chuyện tốt hay không thì cuối cùng vẫn là để lại cho người khác. Không cẩn thận sau khi chết còn bị mọc sừng.
Trương Lệ Cầm bị câu nói này của Dương Gian khiến cho nghẹn lời. Hiện tại cô đã có chút hiểu ra tâm trạng của Giang Diễm rồi. Tên này đã phải chỉ là chỉ số tình cảm thấp không đâu, đơn giản hắn còn chưa được khai hóa. Nếu không phải lần trước khi cô trong tình trạng u mê đần độn bị tên này ôm vào phòng, có lẽ cô sẽ nghi ngờ về giới tính của hắn.
Cô tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó kéo hành lý bước vào cửa.
- Dù sao đi nữa thì sau này cậu cũng không được phép đuổi tôi đi. Vì hiện tại trừ chỗ này của cậu ra tôi đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Dương Gian đột nhiên xuất hiện ý nghĩ. Bộ dạng của cô chẳng khác gì cãi nhau với người trong nhà, sau đó trốn đi.
Tuy nhiên từ xưa đến nay hắn cũng không quan tâm nhiều đến đời tư của người khác.
Đều là người lớn hết cả rồi, người ta lựa chọn sống như thế nào thì mặc kệ người ta, hắn không có quyền can thiệp.
- Hừ!
Vừa đi vào bên trong phòng khách, hắn lập tức nghe được tiếng hừ lạnh đầy bất mãn của Giang Diễm với Trương Lệ Cầm.
Giang Diễm không hề ngốc cho nên cô đã sớm nhìn thấu được rằng Trương Lệ Cầm đang muốn quấn quýt lấy Dương Gian. Nếu không tại sao mỗi lần có việc gì đó là Trương Lệ Cầm lại chạy đến chỗ này chứ không phải nhà của cô ấy. Hơn nữa nhìn bộ dạng hôm nay của Trương Lệ Cầm, có vẻ như cô ta muốn chuyển vào đây ở luôn rồi.
Điều này sẽ trở thành mối phiền não cho cô sau này.
Hiện tại cô còn chưa xử lý xong chuyện của Dương Gian lại còn mọc thêm một đối thủ mới.
Còn mối quan hệ giữa Dương Gian và Trương Lệ Cầm đã đến mức nào rồi thì Giang Diễm không quan tâm nhiều.
Bởi vì theo cô thấy tên gia hỏa này đã ngủ cùng cô hơn một tháng. Vậy mà hắn còn chưa có lần nào làm ra chuyện mà một người đàn ông nên làm. Trừ một hôm đè cô xuống giường một lần, nhưng lần đó là do hắn muốn tranh chỗ nằm. Cũng không biết lệ quỷ đã ảnh hưởng đến hắn nhiều hay ít mà hắn lại không để ý đến một người xinh đẹp như hoa như ngọc như cô.
Dương Gian nói:
- Có phải là chị bị sổ mũi không vậy, nếu bị thì đi bệnh viện khám xem sao. Đúng rồi, tiện đây tôi có việc nói với chị một chút, cô ấy là Trương Lệ Cầm. Chị biết rồi đó, sau khi thành phố Đại Xương xảy ra chuyện thì cô ấy đã không còn cỗ nào để đi nữa, hiện tại ở lại chỗ này. Chờ đến khi nào tôi mở công ty thì cô ấy lại qua đó làm thư ký. Tôi phải nói chuyện này với chị, tránh cho chị lại làm loạn lên.
- Tôi mới không thèm làm loạn lên với cậu.
Giang Diễm liếc mắt nhìn Trương Lệ Cầm một cái. Trong lòng bổ sung thêm một câu, có làm loạn lên thì cũng phải làm loạn với cô ta chứ.
Dương Gian ngồi ở trên ghế sopha sau đó lấy ra một món ăn và đặt lên bàn.
- Đúng rồi, tôi có một chuyện cần hai người giúp tôi một tay. Hai người có cách nào điều tra ra niên đại của món ăn này không? Nếu có thể thì điều tra luôn là do chỗ nào làm?
Đây chính là bát cơm chiên trứng được lấy ra từ trong tủ quỷ.
Nếu có thể truy lùng ra ngọn nguồn của bát cơm này, có lẽ hắn sẽ có cơ hội tìm hiểu thêm được một chút bí mật về tủ quỷ.
Giang Diễm nhìn một chút, sau đó nói:
- Có thể tốn ít tiền mang đi nhờ người khác giám định. Người ta có thể giám định chất liệu, tuổi thọ của thứ này. Tý nữa tôi mang đi kiếm người giúp cậu giám định nó xem sao.
Lúc này Trương Lệ Cầm đi lại gần rồi ngồi xuống ngay sát bên cạnh Dương Gian quan sát cái bát một lúc. Cô nói:
- Dựa theo nhưng hoa văn ở bên trên cái bát này thì nó không giống với những đồ sứ thời đại này. Trước kia khi làm nhân viên bán hàng, tôi cũng có nhận biết một vài người chuyên làm về đồ cổ. Tý nữa tôi chụp hình gửi nhờ bọn họ xem giùm thử.
Dương Gian thấy vậy thì trực tiếp nằm xuống bên cạnh, vung tay không thèm để ý đến quá trình.
- Hai người nhanh chóng xử lý đi, tôi chỉ cần kết quả thôi.
- Vậy tối hôm nay tôi sẽ liên lạc với những người kia.
Trương Lệ Cầm thấy hắn cần gấp như vậy, cô không có ý định kéo dài chuyện này thêm. Cô đứng dậy, lôi điện thoại ra và chụp ảnh cái bát này, chuẩn bị gửi cho những người thương gia về đồ cổ kia.
Thấy vậy, trong lòng Dương Gian không khỏi cảm khái, có người khác làm việc thay đúng là tốt.
Không trách được ai ai cũng muốn làm ông chủ.
Tuy nhiên điều này lại khiến cho ý định mở công ty của hắn càng thêm kiên định hơn.
Hắn nhớ rõ, hiện tại ở trong tiểu khu có Trương Hàn là đang rảnh rỗi. Ngoại trừ ôm con, đi dạo cùng vợ suốt ngày thì anh ta cũng chẳng làm gì cả. Đây là một vị ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ đấy, nếu cứ để không như thế này thì lãng phí quá.
Đúng thế.
Phải mời anh ta nhập bọn, coi như trong công ty mới có phần của anh ta luôn.
Trước kia hình như cha của Vương San San là Vương Bân cũng có làm giám đốc thì phải, làm việc cũng khá chuyên nghiệp. Nnhưng hiện tại lại đang thất nghiệp ngồi nhà, vậy dứt khoát kéo chú ấy tham gia luôn.
Càng nghĩ hắn càng thấy ý nghĩ của hắn càng quen thuộc.
Giống như đụng người giao việc vậy, không có khó khăn lắm.