Khủng Bố Sống Lại

Chương 541: Lời Của Tôi Chính Là Chứng Cứ




"Vào thành phố rồi."

Ngay khi mấy người đang ngồi trò chuyện với nhau, xe buýt lại bắt đầu đi vào bên trong một thành phố.

Không biết thành phố này là thành phố nào, dù sao lối kiến trúc của mấy tòa thành thị trong khu vực châu Á không khác nhau quá nhiều. Nhưng sau một hồi quan sát mọi thứ ở xung quanh thì Dương Gian có thể khẳng định đây là một thế giới bình thường, không có bất cứ điều khác thường nào ở quanh đây.

Nếu chiếc xe này có thể dừng lại ở bên trong thành phố này, khả năng có thể thoát khốn của hắn là cực kỳ cao.

Chỉ là việc xe buýt có ngừng lại hay không thì không có bất cứ quy luật nào hết, tất cả đều hoàn toàn dựa vào ngẫu nhiên mà thôi.

Lúc này Hứa Phong đột nhiên phát hiện ra Dương Gian vẫn đang nhìn chằm chằm hắn ta với ánh mắt mang theo ý đồ xấu nào đó.

- Cậu nhìn tôi làm cái gì? Cậu còn tính làm cách gì để hãm hại tôi nữa hay sao vậy?

Sắc mặt Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, hắn chỉ nói:

- Không, tôi không có hứng thú làm đối thủ của một người sắp chết. Tôi dám cá với anh là cái cách nằm thi kia của anh sẽ không cứu anh được quá hai tháng đâu. Tôi dám đảm bảo với anh về điều đó, vì thế tôi sẽ tha cho anh một mạng. Nếu đến một ngày nào đó anh vẫn còn có thể sống sót và rời đi khỏi xe thì chúng ta lại tính sổ với nhau vẫn chưa muộn đâu. Hơn nữa lần trước tôi cũng đã ra tay với anh một lần rồi, chỉ là lần đó anh may mắn nên có thể sống sót. Những cái đó hoàn toàn là do anh, tôi cũng sẽ không ra tay thêm.

Hứa Phong cười nói với giọng điệu đùa cợt.

- Cậu nói còn hay hơn cả hát nhỉ, điều gì khiến cậu cảm giác là cậu sẽ ăn chắc tôi vậy. Tôi đã nói rồi, cậu không đối phó được tôi đâu.

Sắc mặt Dương Gian trở nên lạnh lùng:

- Tôi khuyên anh nên lưu lại chút sức lực để mà ngồi xe đi, chỉ mới bám trụ lại được có một tuần mà sao anh lại tự hào như vậy. Tự vấn lại lương tâm của anh xem, nếu lần này không nhờ tôi, anh có thể sống sót được hay không? Với lại tôi thấy tôi ăn chắc anh đó, thì sao nào? Anh chỉ lên trước Lâm Bắc có mấy ngày thôi, hiện tại cùng lắm là khống chế lệ quỷ được tầm 10 phút là cùng. Nếu không chúng ta thử xuống xe làm một ván xem sao? Thử xem sau 10 phút lệ quỷ của ai xe khôi phục lại?

Hứa Phong lập tức muốn phản bác lại nhưng lời vừa ra đến miệng đã bị hắn ta cứng rắn nuốt xuống.

Bởi vì hắn ta cảm thấy việc liều mạng để tỷ thí như thế này hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết, với lại hắn ta cũng không dám đáp ứng.

Trước đó hắn ta cũng đã nhìn rõ, Dương Gian không phải là một người mới thuần túy, hắn có chút đặc biệt. Hơn nữa kinh nghiệm đối phó với chuyện linh dị lại cực kỳ lợi hại.

Cục diện lúc trước là cục diện hẳn phải chết rồi, mà hắn vẫn có thể phá giải và câu kéo đến khi xe buýt khởi động lại.

Mặc dù Dương Gian có dựa vào thi thể của hắn ta để ngăn chặn cô dâu xác sống nhưng không thể phủ nhận một điều thủ đoạn đó cực kỳ cao minh.

Trước đó Hứa Phong cũng chỉ cảm thấy tác dụng của việc nằm thi chỉ là tự vệ như vậy mà thôi. Chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng cỗ thi thể này để áp chế con quỷ khác.

- Ấu trĩ, chỉ có con nít mới chơi cái trò thách thức tỷ thí như vậy.

Đương nhiên Hứa Phong không bao giờ thừa nhận hắn ta không bằng Dương Gian. Mà hắn ta chỉ cười lạnh và nói:

- Cậu cũng cứ yên tâm đi. Nếu tôi có thể sống sót rời khỏi chiếc xe này và nhàm chán quá thì tôi sẽ đi qua kiếm cậu chơi một lát. Dù sao đi nữa thì cậu vẫn là Cảnh sát Quốc tế, nói không chừng sau này chúng ta lại là đồng đội của nhau, cúi đầu ngẩng đầu đều thấy nhau.

- Hơn nữa, có lẽ sau khi tôi rời khỏi xe buýt thì chắc mộ của cậu cũng đã xanh cỏ rồi. Chỉ cần nhìn bộ dạng của cậu là tôi biết cậu là có tướng đoản mệnh. Mặc dù cậu có bản lĩnh thật đây nhưng với con người kiêu ngạo, không biết thu liễm như vậy thì chắc chắn sẽ không thể nào sống lâu được.

Không giống với những người khác, Hứa Phong là người có thể cầm được cũng buông được. Dù bị Dương Gian coi như bao cát và ném một làn nhưng hắn ta vẫn có thể nhịn được.

Hắn ta không bao giờ tranh đấu với người khác một cách vô ích. Vì đó là hành vi lãng phí sinh mạng không đáng có. Theo hắn ta thì đó chỉ là hành động của mấy kẻ ngu ngốc mà thôi.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn ta và nói:

- Sợ thì bảo là sợ đi, còn lấy cớ này cớ nọ làm gì.

- Tùy, cậu thích nói thế nào thì nói. Dù sao hiện tại chúng ta vẫn còn ở trên xe buýt, cậu có nói gì cũng vô dụng mà thôi.

Hứa Phong tỏ ra bộ dạng không quan tâm đến lời nói của Dương Gian.

Bởi hắn ta biết rằng một khi Dương Gian đi xuống chiếc xe buýt này, có lẽ cả đời hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Dựa vào tủ lệ tử vong của ngự quỷ nhân, khả năng hai người còn sống cho đến lúc đó là cực kỳ thấp.

Dương Gian thu hồi lại ánh mắt, sau đó bình tĩnh nói:

- Chí ít thì sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ để cho tổng bộ khai trừ anh. Dồng thời tặng anh thêm một cái lệnh truy nã. Mặc dù điều này không tạo thành tổn thương đối với anh nhưng ít ra nó sẽ khiến cho anh từ này về sau không thể ngẩng đầu lên làm người được.

Hứa Phong vừa cười vừa nói:

- Cậu truy nã tôi? Ừm, thiếu chút nữa tôi cũng quên mất việc cậu cũng là Cảnh sát Quốc tế. Đúng là Cảnh sát Quốc tế có quyền tuyên bố lệnh truy nã. Thế nhưng khai trừ tôi thì chắc cậu không đủ tư cách này đâu. Hiện tại tôi chỉ mất liên lạc, cùng lắm là tổng bộ sẽ cho rằng tôi bị mất tích thôi. Nói không chừng tổng bộ sẽ còn an ủi, hỏi thăm người nhà của tôi một chút, chu cấp cho họ một chút chi phí để ổn định cuộc sống.

Dương Gian nói:

- Không, lời nói của tôi cũng chính là chứng cứ, bọn họ sẽ tin tưởng tôi. Với lại những điều mà tôi làm với anh cũng không hề oan uổng. Bởi vì anh từng hãm hại tôi rồi, đây chính là thời cơ để cho tôi đối phó với những người có cấp độ ưu tiên cao hơn cả chuyện linh dị như anh. Với lại tôi có quen biết một vài người ở trong tổng bộ.