Khủng Bố Sống Lại

Chương 535: Lâm Bắc




Thay vì nói khuôn mặt thì chi bằng nói là nó căn bản không có khuôn mặt. Bởi vì bên trong khuôn mặt chỉ là một cái hố sâu. Dường như nó đã bị người nào đó móc mất phần mặt của chiếc đầu vậy. Lúc này trên khuôn mặt chỉ là một cái hố đen sì không thấy đáy cứ như là vực sâu vậy, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.

Ở bên trong cái hang kia có thứ gì, Dương Gian sử dụng mắt quỷ để nhìn xem nhưng không được, thứ mà hắn nhìn thấy chỉ là bóng tối.

Đồng thời, ngay khi quỷ khóc mộ kia đứng dậy, bên trong cái hốc kia bắt đầu trào máu tươi ra. Có vẻ như việc lấy đi tấm vải màu trắng kia của Dương Gian đã khiến cho một loại thăng bằng nào đó bị phá vỡ.

Thế nhưng, Dương Gian lại cảm thấy việc hắn lấy đi hay không lấy đi tấm vải cũng chẳng có nhiều ý nghĩ. Bởi vì tấm vải che mặt đã rơi xuống. Chẳng qua hắn cảm thấy thứ này có giá trị nào đó mà hắn không muốn trắng tay quay về.

Dù bị mất đi tấm vải che mặt nhưng con quỷ khóc mộ kia chẳng có ý định leo lên xe để kiếm chuyện với Dương Gian. Có vẻ như đối với nó mà nói có hay không có thứ này cũng không quá quan trọng.

Đồng thời sau khi đứng dậy, con quỷ khóc mộ này không khóc nữa. Nó bắt đầu chuyển hướng và đi về phía rừng cây.

Nó không quan tâm đến động tác vẫy tay kêu gọi của Trương Hạo.

Mà điều quỷ dị là rừng cây ở bên cạnh, không biết từ lúc nào đột nhiên mở ra một con đường nhỏ. Vì thế quỷ khóc mộ này cứ đi theo con đường nhỏ quang co, chỉ chốc lát nó đã biến mất trong tầm mắt của đám người, không còn tung tích nữa, không có tiếng khóc nào vang lên. Dường như nó đã rời đi khỏi chỗ này rồi.

"Một con quỷ rời đi?"

Sau khi thấy được thứ kia rời khỏi, Dương Gian mới khôi phục lại thính giác của bản thân. Đồng thời cúi đầu nhìn lấy mảnh vải màu trắng ở trong tay.

Tấm vải trắng khá thô ráp và cũ kỹ. Thay vì bảo nó là tấm vải trắng, chi bằng nói là nó đã bị nhuộm thành màu xám, bởi vì nó khá là bẩn. Trên đó có in hình dạng của khuôn mặt đang khóc. Hắn thử lật sang mặt khác để nhìn nhưng trên đó vẫn là khuôn mặt đang khóc.

Ngoại trừ cái này ra, tấm vải không còn chỗ nào đặc biệt nữa.

Nhưng Dương Gian lại cảm thấy thứ này rất đặc biệt, đây không phải là vì mảnh vải này mà chính là do khuôn mặt đang khóc được in lên phía trên tấm vải.

Bởi vì sau khi gỡ tấm vải này xuống thì con quỷ khóc mộ không còn khóc nữa.

Có lẽ thứ phát ra tiếng khóc không phải là con quỷ kia, mà chỉ là do khuôn mặt khóc được in lên đây mà thôi...

Mặt khóc?

Không biết vì cái gì, khi nghe đến hai từ này thì Dương Gian lại nhớ đến Đồng Thiến, khuôn mặt trên đầu của Đồng Thiến là một khuôn mặt với vẻ tươi cười.

Khóc cùng với cười, hai khuôn mặt, hai loại mặt quỷ.

Nhưng không đợi cho hắn có thời gian suy nghĩ nhiều, bên ngoài xe buýt đột nhiên vang lên những tiếng va đập bịch bịch.

Sau đó một cánh tay nắm lấy bên trên mép cửa sổ thủy tinh, tay còn lại túm lấy bệ của sổ, và nhảy vào bên trong xe.

Là người thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Lúc này cái mũ lưỡi trai đội trên đầu hắn ta đã rơi mất làm lộ ra một cái đầu trọc lóc như một tên hòa thượng.

Người thanh niên đội mũ lưỡi trai đưa mắt nhìn thoáng qua Dương Gian, sau đó tự giễu một tiếng.

- Haiz, cố gắng chống đỡ đến hiện là không hề dễ dàng, thiếu chút nữa bị thứ quỷ quái trong giấc mơ kia giết rồi. Cậu căn bản không thể nào tưởng tượng được thứ ác mộng kia nó kinh khủng cở nào đâu. Nó có thể xuất hiện bên cạnh bất cứ lúc nào, chỉ cần bị thứ kia giết chết ở trong giấc mơ thì chết thật. Thế nhưng may mà tôi tỉnh lại kịp thời. Khà khà, không nghĩ lệ quỷ khôi phục không phải giết tôi mà cứu tôi một mạng.

- Cậu khá đặc biệt.trong ba người chúng ta thì chỉ có mình cậu là thoải mái vượt qua lần này nhất, Với lại ngay cả quỷ khóc mộ mà cậu cũng có thể áp chế nó. Đây không phải là chuyện mà một người mới có thể làm, chắc chắn tên Hứa Phong kia nhìn nhầm rồi, cậu tên gì vậy? Nếu không ngại thì giới thiệu cho tôi biết một chút.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Dương Gian, cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương.

Không khó để điều tra một vài thông tin cơ bản về hắn nên Dương Gian không có lý do gì để giấu diếm.

Người thanh niên kia cũng giới thiệu lại.

- Tôi tên là Lâm Bắc, sinh viên của Học Viện Phật Giáo. Mặc dù hiện tại còn chưa tốt nghiệp nhưng nếu miễn cưỡng vẫn có thể coi là hòa thượng.

Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta:

- Con quỷ quấn lấy anh lúc nãy đi đâu rồi?

Lâm Bắc sờ sờ cái đầu trọc của hắn ta và nói:

- Không biết. Có lẽ nó đang chờ tôi nằm ngủ để tiếp tục tập kích tôi một lần nữa nhưng cũng có thể nó đã bỏ đi. Dù sao hiện tại tôi cũng đã leo lên được chiếc xe buýt quỷ. Với lại thứ kia không có thực thể, dường như có thể xâm nhập vào bên trong giấc mơ. Điều này cũng là do tôi xui xẻo, bởi vì tôi phải nằm ngủ mới có thể tránh né lệ quỷ tập kích, để con quỷ kia nhân cơ hội.