Vốn dĩ bọn họ nghĩ chỉ có mỗi con quỷ khóc mộ ở lại sau khi xuống xe, chứ không nghĩ tới cô dâu xác sống cũng như thế, nó không hề rời đi.
Bởi vì không có đèn đường cho nên toàn bộ con đường này đều là một mảng không gian tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng mờ không biết từ đâu chiếu đến. Nếu là người bình thường, trong hoàn cảnh như hiện tại, có lẽ chỉ nhìn thấy được một số hình dáng mờ mờ mà thôi. Chứ bọn họ không thể nào biết được thứ đứng ở đằng kia là người hay một gốc cây.
Dương Gian không có ý định mở rộng phạm vi bao phủ của quỷ vực tránh cho việc lỡ trêu chọc phải những sự khủng bố không biết nào đó ở trong này.
Nhưng việc cô dâu xác sống xuất hiện một cách quỷ dị ở phía trước, đứng sừng sững trên đường rồi đưa mắt nhìn chằm về phía này khiến hắn ta cảm thấy kinh hãi, mồ hôi chạy ướt hết cả người.
So với con quỷ khóc mộ, Dương Gian lại càng kiêng kỵ con quỷ cô dâu xác sống này hơn.
Chí ít khi đối mặt với con quỷ khóc mộ, mắt quỷ không đưa ra cảnh báo mãnh liệt. Vậy mà đối mặt với cô dâu xác sống, nó lại truyền đến cho hắn sự run rẩy.
Ngay cả mắt quỷ cũng có thể cảm nhận được sự quỷ dị không rõ ràng này. Chưa bàn đến mức độ khung bố của con lệ quỷ này là bao nhiêu nhưng đối với ngự quỷ nhân mà nói, uy hiếp của con quỷ này chắc chắn là lớn nhất ở đây.
Không có con thứ hai.
"Trương Hạo bị cô dâu xác sống khống chế? Cách hai tầng quỷ vực, không thèm quan tâm đến tập kích của quỷ khóc mộ? Vậy mà thứ này lại có thể mang được Trương Hạo đi ra ngoài."
Mắt của Dương Gian nhìn chằm chằm vào cỗ thây khô mặc chiếc áo đỏ và che kín đầu bằng tấm vải đỏ kia. Lúc này nó đang đứng ở trước mặt Trương Hạo, cách cậu ta một đoạn.
Hắn không hề làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào.
Bởi vì trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy, nếu thứ này mà để mắt tới hắn, bản thân hắn sẽ không thể nào thoát khỏi cái chết.
Không cần chứng cứ, đây chỉ là cảm ứng dựa vào kinh nghiệm tiếp xúc với lệ quỷ lâu nay của hắn, cũng có thể coi đây là giác quan thứ sáu cũng được.
Mà lúc này Hứa Phong đang nằm thi ở dưới đất cũng phát hiện ra được sự khác thường của Dương Gian. Vốn dĩ hắn ta còn tưởng tên gia hỏa này cầm súng lục chỉ vào người hắn ta và đang nghĩ xem làm cách gì để xử lý hắn ta. Không nghĩ là Dương Gian lại đưa mắt nhìn về phía khác.
Ngay lập tức Hứa Phong cũng liếc mắt nhìn về phía mà Dương Gian đang nhìn. Hắn ta lập tức thấy được một dáng người mờ tồi đang đứng ở phía đối diện của con dường.
Thứ kia đứng yên ở đó, không hề nhúc nhích, lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Dường như tiếng khóc quanh quẩn bên tai từ lúc nãy đến giờ cũng không là gì so với nó.
Trong lòng Hứa Phong trở nên căng thẳng.
"Một con quỷ có mức độ uy hiếp lớn hơn cả con quỷ khóc mộ... Là cô dâu xác sống lên xe lúc nãy?"
Hắn ta không sợ một người mới như Dương Gian nhưng hắn ta lại sợ việc liên tục gặp mấy con quỷ cùng một lúc. Vì nếu không chịu đựng được cũng đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ chết ở đây.
Hắn ta không có lên tiếng nhưng trong mắt lại để lộ ra một cỗ dục vọng cầu sinh mãnh liệt.
"Chỉ cần chống đỡ thêm một lát là được. Chờ đến khi chiếc xe buýt kia khởi động lại và bản thân leo được lên xe thì mình sẽ an toàn. Đã sống đến hiện tại rồi, tuyệt đối không được để cho bản thân chết ở chỗ này."
Ở phía còn lại, lúc này trạng thái của người thanh niên đội mũ lưỡi trai đã có điểm gì đó là lạ. Vốn hắn ta đang ngủ say nhưng hiện tại thân thể lại run rẩy không ngừng, dường như đang gặp ác mộng thì phải. Hai tay không ngừng đung đưa lung tung, trong miệng còn lải nhải liên tục câu nói gì đó. Có vẻ như hắn ta đang rơi vào nguy hiểm, đồng thời muốn chạy trốn khỏi nó.
Dương Gian ở bên trong quỷ vực, Hứa Phong nằm thi, còn người thanh niên đội mũ lưỡi trai ngồi ngủ.
Ba người đều sử dụng cách thức riêng của bản thân để trốn tránh tập kích của lệ quỷ. Chỉ là đối với loại nguy hiểm khủng bố không biết xuất hiện lúc nào như thế này. Không có một ai có thể cam đoan rằng bản thân sẽ có thể sống sót để rời đi nơi này.
Dù sao lúc nãy trên xe cũng có đến 4 con lệ quỷ lận. Hiện tại chỉ xuất hiện hai con mà thôi. Số lượng quỷ đã vượt quá số lượng người rồi. Khi so sánh như vậy lại càng khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng và bất lực hơn.
"Cộp, cộp, cộp!"
Từng tiếng bước chân vang lên không ngừng ở xung quanh, nó cùng hòa quyện vào với tiếng khóc và truyền vào tai của mọi người.
Lúc này Trương Hạo đang còn ở bên trong quỷ vực, cậu ta vẫn mang theo khuôn mặt bi thương, nước mắt còn dính đầy trên mặt và đi ra bên ngoài quỷ vực. Sau đó đi đến bên cạnh cô dâu xác sống.
Cậu ta vẫn còn sống.
Tiếng khóc của quỷ khóc mộ không giết chết cậu ta. Sường như có một loại năng lực nào đó của lệ quỷ đã vô tình cứu sống cậu ta, khiến cho cậu ta tạm thời có thể tránh né được cái chết.
Nhưng cái này lại không phải là điều gì tốt đẹp gì. Ngược lại nó càng khiến Trương Hạo cảm thấy hoảng sợ hơn.