Theo số lượng quỷ trên xe ngày càng nhiều, tình hình càng trở nên phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng. Nếu không phải trên xe buýt tồn tại sự hạn chế nào đó mà Dương Gian không biết và nó đang hạn chế những con quỷ này thì chắc chắn mức độ khủng bố ở trong chỗ này đã vượt qua chuyện linh dị cấp độ S. Bởi vì bất cứ con quỷ nào trên xe mà thả ra ngoài cũng thành chuyện linh dị khó giải chứ đừng nói chi đến hiện tại chúng đang tụ họp một chỗ như thế này.
"Chiếc xe buýt này là thứ quái quỷ gì vậy. Sao nó biết được vị trí chính xác của nhiều con quỷ như thế, với lại vì cái gì có rất nhiều quỷ cam tâm tình nguyện leo lên xe như vậy?"
Sắc mặt Dương Gian trở nên ngưng trọng. Hắn nhìn ra được nơi xe buýt quỷ dừng lại đều là những chỗ quỷ dị.
Những chỗ kia không thuộc về bất cứ chỗ nào ở trên trái đất này. Chúng cũng tương đương như quỷ vực vậy, tất cả đều là không gian linh dị, những vùng đất không thể nào lý giải.
Dường như xe buýt này có thể bỏ qua hạn chế, một giới hạn nào đó để nó có thể tùy ý ghé thăm những vùng đất khác nhau và chở đi những con quỷ trong vùng đất đó đi.
Sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ kỹ, Dương Gian cảm thấy dường như đằng sau những chuyện này ẩn giấu một bí mật nào đó vô cùng khủng bố.
"Đã bốn con quỷ xuất hiện nhưng dựa theo quãng thời gian dừng lại thì tính ra dù nó chạy đến tận sáng mai cũng chưa thể chở đầy quỷ. Dù vậy thì số lượng quỷ càng ngày càng tăng, tình hình trong xe trở nên ngày càng phức tạp. Sự cẩn thận lúc trước của mình là hoàn toàn chính xác, không cần thiết phải tiếp xúc trực diện với lệ quỷ, chỉ cần đảm bảo an toàn cho bản thân là đủ."
Dương Gian nâng cao tinh thần, hắn định ổn định thêm một đoạn thời gian và chờ lần dừng tiếp theo của xe buýt.
Nếu xe buýt dừng xe lại trong khu vực thành thị, chắc chắn sẽ có đoạn thời gian chiếc xe quỷ này tiễn những con quỷ trên xe đi, nhất định sẽ có một đoạn thời gian mà tất cả mọi thứ lại trở về bình thường.
Đó cũng chính là thời điểm hắn đi xuống xe.
Chiếc xe buýt lại tiếp tục đi chuyển và chạy trên con đường đen tối.
Bất kể chiếc xe này chạy như thế nào thì ở phía trước luôn luôn tồn tại một con đường. Vốn dĩ Dương Gian định sử dụng định vị của điện thoại di động để định vị và kiểm tra tuyến đường nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra dường như định vị vệ tinh của điện thoại bị mất tác dụng.
Có đôi khi nó hiện ra hắn đang ở phía bắc, có đôi khi lại ở phía nam, đồng thời thi thoảng nó lại hiện ra rằng hắn đang ở nước ngoài.
Ngoài ra tín hiệu bị đứt quãng chứ không hề liên tục.
Điều này cũng tương tự như như lần trước hắn thu được tín hiệu vệ tinh của Hứa Phong vậy, đôi khi có, đôi khi không, không thể nào xác định được vị trí hay dự đoán được vị trí tiếp theo của nó.
Giờ phút này ở trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Dương Gian không nhúc nhích, ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm chằm vào mấy con quỷ đang ở trên xe, hắn sợ chúng nó đột nhiên loạn động. Đồng thời im lặng không nói bất cứ câu nào, giữ vững tỉnh táo, tránh cho động đến thứ khủng bố nào đó bên người.
Còn ở Hứa Phong ở đằng sau dường như ngủ rồi thì phải, vì Dương Gian không thấy hắn ta tạo ra bất cứ động tĩnh nào.
Còn Trương Hạo và hai cô gái ở kế bên bị dọa phải co cụm lại thành một đoàn, toàn thân run rẩy không ngừng, không cần nói ra hắn cũng biết bọn họ đang cực kỳ sợ hãi.
Lúc này thời gian đã là 0: 30 phút sáng nhưng chiếc xe này cũng không có dừng lại. Đây cũng là một tín hiệu tốt. Xe không đi vào trạm thì cũng có nghĩa là sẽ không có quỷ leo lên xe.
Thế nhưng có một chuyện không thể tưởng tượng lại xảy ra đúng lúc này. Vốn dĩ chiếc xe đang chạy băng băng ở trên đường thì đột nhiên nó chạy chậm lại, dường như có người nào đó đang phanh xe.
Thắng gấp.
Mọi người trên xe đồng loạt nghiêng người về phía trước, có mấy người không ngồi vững thiếu chút nữa bị té.
Xe buýt đã dừng lại.
Nó dừng lại một cách quỷ dị ở giữa đường, chứ không hề dừng ở trong trạm như mấy lần trước nữa. Hơn nữa cũng chưa hề chạy đến điểm cuối cùng nào đó. Tình hình lúc này khác xa hoàn toàn so với trước đây.
Nhưng một giây sau, điều khiến Dương Gian cảm thấy rùng mình chính là con quỷ khóc mộ mặc quần áo tang lễ màu trắng ở phía trước đột nhiên chậm rãi đứng dậy, sau đó xoay người và đi ra đằng sau xe.
Tấm vải trắng trên mặt chỉ che kín được một phần để lộ ra khuôn mặt không có ngũ quan. Giờ phút này cỗ thân thể cứng ngắc kia đang dần dần đi tới. Cả người của nó tỏa ra một cỗ khí tức âm lãnh, trong đó còn thi thoảng một mùi hôi thối của bùn đất. Chỉ vừa nhìn qua nó thôi thì đã khiến cho trong tâm của người khác phải sợ hãi.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao xe lại dừng, sao mấy con quỷ này lại hành động?"
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, hắn nhìn chằm chằm vào con quỷ khóc mộ kia.
Có phải con quỷ này muốn đi xuống xe hay không?
Hay là có nguyên nhân nào đó.
Nhưng không kịp chờ cho hắn suy nghĩ được nhiều.
Lúc này, con quỷ mặc chiếc áo dài màu đỏ đậm và bịt kín đầu bằng chiếc khăn màu đỏ, trông giống như một cô dâu xác sống với làn da màu đen cũng đứng dậy. Con quỷ này cũng như quỷ khóc mộ, lập tức quay ra sau phía sau và tiến về phía đám người. Chỉ cần sử dụng mắt thường là đã có thể thấy được rõ ràng động tĩnh của hai con quỷ này.
Hơn nữa còn có một con quỷ vô hình, không biết nó có làm ra hành động tương tự như hai con quỷ này không nữa.
"Phanh!"
Sau một giây, không đợi cho Dương Gian nghĩ xem chuyện gì xảy ra thì cánh cửa phía sau xe buýt đột nhiên bật mở.