Trong một căn phòng đơn nào đó tại phòng liên lạc truyền, âm thanh vừa thẹn vừa xấu hổ của Tần Mị Nhu không ngừng vang lên.
- Tên gia hỏa này chắc là tên Cảnh sát Quốc tế điêu ngoa nhất của tổng bộ, chắc chắn không có ai bì được.
Cô ta không thể nào hiểu nổi, vì sao Lưu Tiểu Vũ lại có thể làm liên lạc viên của tên gia hỏa này lâu như vậy được.
Mỗi ngày mà Dương Gian đều có bộ dạng như vậy thì làm sao mà chịu nổi chứ?
Đúng lúc này, ở trước cửa của cục cảnh sát, Dương Gian cất đi chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh. Mặt hắn không có biểu hiện khác thường nào, trong lòng cũng không hề có chút dao động nào hết.
Sau khi nhận được lệnh từ cấp trên, ngay lập tức có mấy người đi ra từ sở cảnh sát, trực tiếp tiến lại gần Dương Gian.
- Tôi là Dương Gian, mấy vị đến đón tôi à?
Sau khi nhìn thấy được Dương Gian và xác nhận thân phận của hắn, một người đội trưởng lập tức chào hắn.
- Chào ngài, Cảnh sát Dương.
Dương Gian nói:
- Tôi đang tìm Trình Hùng, hẳn là mọi người đã nhận được lệnh từ cấp trên rồi nhỉ. Hiện tại hắn ta đang ở đâu? Tôi có chuyện quan trọng cần tìm hắn ta.
Vị đội trưởng kia nghiêm túc đáp lại:
- Lúc nãy Trình Hùng đã nhận được thông báo rồi. Hiện tại cậu ta đang đợi lệnh ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Dương Gian nói:
- Không cần khẩn trương như vậy, tôi tìm hắn ta cũng không phải để cho hắn ta đi làm nhiệm vụ đâu. Chỉ là có chút việc tôi cần đến sự giúp đỡ của hắn thôi. Thành phố Đại Xương xảy ra chuyện, có khá nhiều bộ phận không đủ người, không thể triển khai công tác. Tôi không còn cách nào khác là chạy đến thành phố Tiểu Xuân để xin giúp đỡ. Nếu người đã ở bên trong, mấy vị có thể dẫn tôi đến đó không?
- Không thành vấn đề.
Rất nhanh, Dương Gian đã nhìn thấy được Trình Hùng.
Dung mạo của người này khá bình thường, có hơi già một chút. Là một cảnh sát tuổi tầm 40, thời gian công tác cũng khá lâu, hơn hai mươi năm. Chỉ cần nhìn qua là đủ hiểu, người này cũng là một người có kinh nghiệm phá án đầy mình.
Không hề vòng vo tam quốc, Dương Gian nói trực tiếp ngay vào vấn đề chính:
- Chào anh, tôi là Dương Gian, Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương. Tôi được cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đại Xương Chương Hoa giới thiệu đến đây. Nghe anh ta bảo anh là người khá am hiểu về việc khôi phục lại chữ viết, bên kia tôi lại không có người nào làm về lĩnh vực này nên tôi phải chạy đến đây để nhờ anh giúp đỡ.
Trình Hùng vội vàng đáp:
- Cậu quá khách khí rồi, có thể giúp được cho Cảnh sát Dương là vinh dự và niềm vui của tôi rồi.
Dương Gian trực tiếp hối thúc.
- Hiện tại anh có thể triển khai công việc được chưa? Tôi hi vọng chuyện này sẽ không kéo dài lâu quá, tôi cần phải xử lý một chuyện có liên quan một cách nhanh nhất. Đây chính là nguyên nhân mà tôi phải đích thân chạy đến thành phố Tiểu Xuân.
Hắn cần nhanh chóng tìm hiểu được bí mật của cái tủ quỷ kia, sau đó phân tích ra câu nói mà tấm da màu nâu kia lưu lại.
Nếu không, mọi chuyện sẽ càng trở nên bất lợi hơn đối với hắn khi con quỷ kia sử dụng thân phận của Triệu Lỗi ngày càng lâu.
Dù sao tốc độ phát triển của lệ quỷ là không thể tính toán bằng những quy luật bình thường được. Có thể mười ngày trước nó chỉ là một con lệ quỷ cấp C, bất cứ vị ngự quỷ nhân nào cũng có thể hạn chế được nó. Nhưng mười ngày sau nó lại biến thành một con lệ quỷ cấp độ A, đa số ngự quỷ nhân phải quỳ khi gặp. Cho nên chỉ có trời mới biết được, nếu để cho nó phát triển thêm một tháng nữa, nó sẽ biến thành lệ quỷ cấp bậc gì.
Trình Hùng đang hết sức chăm chú, hắn ta nói:
- Tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần để bắt đầu công việc bất cứ lúc nào.
Dương Gian nói:
- Không cần phải nghiêm túc như thế, thứ này chắc anh có thể dịch ra được chứ.
Hắn lập tức lôi cuốn sổ kia ra.
Cuốn sổ kia chỉ là một cuốn sổ bình thường, trang giấy cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là hơi cũ mà thôi.
Dương Gian nói:
- Trên tờ thứ nhất của cuốn sổ này có lưu lại một ít chữ, do thời gian quá lâu cho nên những chữ đó bị hao mòn đi rất nhiều, không biết còn có thể khôi phục lại được không?
Trình Hùng tiếp lấy cuốn sổ một cách cực kỳ cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng mở ra và nhìn một chút.
- Những chữ được ghi trên này là chữ phồn thể, đường nét có chút phức tạp. Nhưng may là khí lực của người viết khá lớn, chữ viết được đè rất mạnh, còn chưa bị mài mòn hết.
Dương Gian hỏi:
- Vậy anh có thể phiên dịch ra được không?
- Mặc dù chuyện này có chút khó khăn nhưng tôi vẫn có thể làm được. Chữ viết của nước ta khá là đặc biệt, dù chỉ còn một vài đường nét rải rác vẫn có thể khôi phục lại nguyên văn chữ ban đầu. Đầu tiên tôi sẽ dùng máy tính để quét hình nó lại, sau đó dùng phần mềm để phân tích và khôi phục lại nguyên văn của chữ viết, cuối cùng là dịch ra. Nếu tất cả mọi chuyện đều diễn ra một cách thuận lợi, khả năng cao là toàn bộ nội dung sẽ được dịch ra.
Trình Hùng tỏ ra vô cùng tự tin.
Điều này cũng đương nhiên mà thôi, vì dù sao đi nữa thì đây cũng là chuyên ngành của hắn ta.
Còn nữa, hiện tại chuyện này đã biến thành mệnh lệnh của cấp trên. Nếu hắn ta làm không xong chuyện này, không chỉ ném đi mặt mũi của thành phố Tiểu Xuân mà ngay cả lão tiền bối như hắn ta cũng sẽ bị người ta coi thường.
Mặc dù tuổi của Trình Hùng không còn nhỏ nhưng hắn ta lại cực kỳ nhiệt huyết.