Khủng Bố Sống Lại

Chương 503: Thành Phố Tiểu Xuân




- Trong khu vực mới của thành phố Tiểu Xuân, tôi có một người đồng sự tên là Trình Hùng. Hắn rất có kinh nghiệm trong việc khôi phục lại chữ viết. Nếu cảnh sát Dương không thể chờ được lâu thì ngài cứ chạy thẳng đến đó tìm hắn ta. Thời gian đi đến đó là mất một ngày, cộng thêm cả đi về mất một ngày nữa là hai ngày. Còn nếu chờ hắn thì chắc phải mất năm sáu ngày.

Chương Hoa đưa cho Dương Gian Dương Gian một chiếc điện thoại, đồng thời để lại một phần tư liệu có liên quan đến vụ án khoa học kỹ thuật lần trước. Sau đó đứng dậy và rời khỏi đây.

- Nếu như Cảnh sát Dương còn có chuyện gì cần thì cứ việc gọi điện cho tôi.

Dương Gian nói:

- Đã làm phiền Chương đội trưởng rồi.

Chương Hoa nói:

- Đây là chút việc nhỏ mà tôi có thể làm giúp cậu. Chứ còn đụng phải đại sự thì vẫn phải dựa vào Cảnh sát Dương mới được.

Sau khi tiễn đám người Chương đội trưởng đi, Dương Gian lập tức phân phó:

- Chị đại Giang, chị giúp tôi mua một vé máy bay đi thành phố Tiểu Xuân. Tôi có chuyện cần đi ra ngoài.

- Mua vé máy bay? Hiện tại các hãng hàng không hay đường sắt ở trong thành phố Đại Xương đều ngừng hoạt động rồi. Chẳng lẽ cậu không biết lúc này thành phố Đại Xương đang trong đoạn thời gian giám sát giao thông? Vốn dĩ mẹ tôi còn định chạy đến đây để xem tình hình của tôi, kết quả là không thể nào mua được vé tàu.

Giang Diễm trưng hai con mắt thâm quầng đi đến. Tối hôm qua cô giúp Dương Gian ghép đống giấy kia lại suốt đêm, đến tận lúc này cũng chưa có làm xong.

Dương Gian nói:

- Ừm, hình như có chuyện như thế, thiếu chút nữa tôi quên mất.

Giang Diễm nói:

- Thành phố Tiểu Xuân cách chúng ta không hề xa, lái xe tầm 5 6 tiếng là đến, cậu cứ lái xe mà đi cho nhanh. À đúng rồi, xe của cậu bị hư. Trước đó chị Trương đã đưa đi bảo hành rồi, nghe nói ngày mai mới trở về.

-...

Dương Gian.

Lúc này Giang Diễm đột nhiên cảm thấy hứng thú điều gì đó, cô hỏi hắn.

- Không phải cậu là lão đại của thành phố Đại Xương hay sao? Thế sao cậu không tậu một chiếc máy bay trực thăng để làm phương tiện đi lại. Với khả năng của cậu chắc đủ để điều động một chiếc chứ, nếu không cậu thử điều động một chiếc để đi đi?

Dương Gian nói:

- Chưa từng thử, nhưng hẳn là được. Thế nhưng chờ cho đến khi cấp trên phê chuẩn thì cơm canh cũng đã nguội cả rồi. Được rồi, để đó tôi tìm cách xử lý. Tối hôm nay tôi không trở lại, chị tự ở nhà một mình đi nhé. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho Chương đội trưởng.

Chỉ là đi đến đó một chuyến rồi về mà thôi. Hắn không muốn lãng phí thời gian. Nếu tất cả mọi thứ mà được diễn ra một cách thuận lợi, ngày mai mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa. Cứ tiếp tục chờ đợi thì hắn sẽ không biết bản thân lãng phí mất bao nhiêu thời gian. Vì thế hắn lập tức quay người rời đi khỏi đây.

Nếu giao thông đã bị quản chế không thể đi ra ngoài một cách thuận tiện. Dương Gian quyết định sống xa xỉ một lần, hắn tính sử dụng quỷ vực để di chuyển.

Mặc dù hắn biết như vậy là lãng phí năng lực, một chuyện cự kỳ tồi tệ. Nhưng con người chính là như thế, người ta không thể nào kiềm chế khi có được năng lực khác thường, họ sẽ có xu hướng sử dụng chúng. Ngoài ra, hiện tại Dương Gian không còn cảm thấy sự khôi phục lại của lệ quỷ nữa, trong lòng không còn quá lo lắng, kiềm chế trong lòng cũng giảm mạnh.

"Thôi cứ sử dụng quỷ vực một lần vậy."

Trên người Dương Gian dần tỏa ra một luồng ánh sáng màu đỏ, luồng ánh sáng đỏ lập tức bao phủ hết toàn bộ thân thể của hắn. Sau đó nó chuyển đổi thành một vệt cầu vồng hướng lên bầu trời, ngọn nguồn của cầu vồng là thân thể của hắn.

Trong nháy mắt, Dương Gian biến mất tại chỗ.

Chỉ vẻn vẹn sử dụng một tầng quỷ vực nhưng tốc độ của hắn đã đạt đến tốc độ âm thanh. Nếu hắn sử dụng toàn bộ lực lượng có lẽ tốc độ của hắn phải gấp mấy lần tốc độ âm thanh. Dương Gian thấy nếu sử dụng quỷ vực bay qua Thái Bình Dương hay đi từ đầu này đến đầu kia trái đất cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Vốn dĩ năng lực của lệ quỷ cực kỳ khủng bố, đồng thời còn khá quỷ dị. Sau khi bị con người khống chế, nó lại biến thành một loại lực lượng thần kỳ.

Chỉ là muốn sử dụng lực lượng thần kỳ này, người sử dụng phải bỏ ra một cái giá cực kỳ thảm trọng.

Mười phút sau, Dương Gian xuất hiện trước cửa cục cảnh sát trong khu vực mới của thành phố Tiểu Xuân.

Xung quanh vẫn có người đi qua đi lại nhưng không có một ai chú ý đến việc ở chỗ này lại vừa thừa ra một người.

Ngay lập tức Dương Gian sử dụng điện thoại di động định vị vệ tinh để gọi cho Lưu Tiểu Vũ.

- Giúp tôi liên lạc với cảnh sát trưởng sở cảnh sát trong khu vực mới của thành phố Tiểu Xuân, Trình Hùng. Tôi có chuyện muốn tìm hắn ta. Tôi ở ngay bên ngoài cục cảnh sát. Chắc lúc này hắn ta còn chưa có hết giờ làm đâu.

Dương Gian cảm thấy nếu hắn chủ động liên lạc đối phương thì có quỷ người ta mới để ý đến hắn. Ngược lại nếu bản thân nhờ bên phía Lưu Tiểu Vũ truyền lời lại thì sẽ có uy lớn hơn. Đồng thời cũng khiến cho người ta nghĩ đó là mênh lệnh của cấp trên mà không dám từ chối.

Cho nên, dù quyền lợi của Cảnh sát Quốc tế rất lớn nhưng vẫn phải nhìn xem tổng bộ có chịu phối hợp với hắn không? Nếu tổng bộ không chịu phối hợp thì đặc quyền kia cũng chỉ là một tờ giấy, không có bất cứ tác dụng nào.

Dương Gian đã làm Cảnh sát Quốc tế được một đoạn thời gian, ít nhiều hắn cũng hiểu ra một số quy tắc ngầm bên trong.

Với lại sau khi chuyện của thành phố Đại Xương kết thúc, quyền lợi và đãi ngộ của hắn được tăng lên rất nhiều so với trước kia. Dù cái này không tỏ rõ ra bên ngoài nhưng Dương Gian có thể cảm nhận được.

- Được rồi, tôi đang kết nối điện thoại đến sở cảnh sát thành phố Tiểu Xuân.