Khủng Bố Sống Lại

Chương 406: Cứu Người




Thật ra nếu không nhìn đôi mắt của con quỷ nhỏ này. Theo Dương Gian thấy bộ dạng của quỷ anh giai đoạn thứ hai này vẫn rất đáng yêu.

"Hiện tại thứ này đã cản đường, không dễ xử lý lắm. Mà mình không còn đường nào lách qua nữa. Nếu không cẩn thận đụng phải nó thì xong, lại phải tiếp tục dây dưa với nó. Đến khi đó mình không thể không sử dụng lực lượng lệ quỷ, như vậy sẽ không có lời."

Sau khi dùng ánh mắt thâm tình nhìn con quỷ anh kia một lát. Dương Gian đột nhiên xách một cái ghế ở bên cạnh lên.

Sau đó dùng lực và đập một phát.

- Rầm!

Một tiếng rầm vang lên, cái ghế lập tức va thật mạnh vào người của con quỷ anh kia khiến cho nó bị văng ra ngoài, sau đó lại va phải bức tường đen nhánh ở trong phòng.

"Thật tàn nhẫn."

Dương Gian cảm thấy thủ đoạn vừa rồi của hắn có chút bạo lực nên hơi hổ thẹn. Nếu cảnh như vừa rồi mà bị người nào đó quay lại và đưa lên mạng, chắc hắn sẽ bị mấy anh hùng bàn phím đánh chết tươi.

Dương Gian đợi thêm một lát nhưng con quỷ anh kia vẫn không có đi ra ngoài. Trong phòng cũng không có động tĩnh gì nữa hết, vì thế hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

Thứ này không hề tức giận một chút nào sao? Dù hắn đã quá đáng như vậy mà nó cũng không bày tỏ ra chút cảm xúc nào?

Đúng là không có cách nào.

Nó đã không đi ra, vậy hắn chỉ có thể đi vào thôi, dù sao chướng ngại vật cũng đã bị loại bỏ rồi.

Thế nhưng sau khi đi vào bên trong, Dương Gian đột nhiên trông thấy một cỗ thi thể. Mà cỗ thi thể này lại mặc một bộ y phục có kiểu dáng khá quen thuộc. Điều này khiến cho trong lòng hắn lập tức cảnh giác. Nếu Trương Lệ Cầm đã chết ở chỗ này, như vậy người vừa mới gửi tin nhắn cho hắn là ai?

Đây không phải là một cái bẫy đó chứ?

Đây có phải là cái bẫy do lệ quỷ lập ra để giết hắn không?

Nghĩ tới đây, nhất thời Dương Gian cảm thấy lạnh cả người. Một luồng khi lạnh bắt đầu chạy từ dưới chân lên đầu, sau đó bắt đầu lan ra khắp người của hắn.

Vì để xác định chuyện này, hắn vội vàng đi một vòng xung quanh cỗ thi thể này để kiểm tra.

Hắn muốn tìm chiếc đầu của cổ thi thể này để kiểm tra xem thân phận của người này là ai.

Rất nhanh.

Dương Gian đã nhìn thấy được một chiếc đầu lâu đã lăn đến cạnh chiếc tủ đầu giường.

Một chiếc đầu không đầy đủ, trên đó dính be bét máu.

Vì hắn không cảm thấy chút sợ hãi nào đối với người chết nên hắn nhẹ nhàng đi lại, sau đó lật khuôn mặt kia lại để nhìn.

Thế nhưng Dương Gian lại lập tức nhíu mày.

"Con mẹ nó chứ, rốt cục là ai đây?"

Chỉ là khuôn mặt này không còn nguyên vẹn nữa, ngũ quan đã không còn được đầy đủ. Da mặt rách toe toét, máu me đầm đìa. Hiện tại đừng nói là hắn, dù là mẹ của người này đến đây cũng không nhân ra được.

Ngay khi hắn đang cặm cụi phân biệt xem người này là ai thì ở bên ngoài ban công của một căn phòng khác đột nhiên thấp thoáng ánh đèn điện thoại di động.

Một hồi sáng, một hồi tối.

Mặc dù ánh đèn bị lớp sương bụi màu xanh đen bao phủ không ccách nào sáng rõ được nhưng trong không gian tối tăm thế này vẫn rất dễ thấy được.

"Ban công có người?"

Dương Gian lập tức đứng dậy và đi về phía ban công.

Hắn ở chỗ này lâu như thế nhưng không có chuyện gì xảy ra. Khả năng cao là suy đoán của hắn đã sai. Có lẽ là lúc nãy do Dương Gian tự dọa chính mình, tự nghi thần nghi quỷ.

Có quỷ anh ở đây, chuyện linh dị của con khác không có cách nào xảy ra được. Cứ cho là có thì nó cũng sẽ bị quỷ chết đói xử lý.

Dương Gian đi vào ban công để xem xét thử.

Ngay lập tức có một luồng ánh sáng mạnh soi lên mặt của hắn, vì thế hắn nhịn không được phải nheo mặt lại, tiếp đó hắn lùi lại về sau một cách vô ý thức.

Nhưng còn không đợi cho hắn kịp phản ứng, lập tức có một bóng người từ trong góc nhanh chóng đứng dậy bổ nhào vào trong ngực của hắn. Tiếp đó gắt gao ôm lấy hắn, đồng thời người kia không nhịn được mà nhỏ giọng khóc sụt sùi. Cả người của người kia cũng không ngừng run rẩy vì hoảng sợ quá độ.

Dương Gian cảm nhận được thân thể ấm áp và thành thục này, tiếp đó cúi đầu xuống và nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Trương Lệ Cầm. Hắn không nói câu nào, chỉ trực tiếp ôm ngang người cô, sau đó nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.

Khi đi ngang qua cỗ thi thể kia, hắn lập tức nhìn ngó nó một chút.

Ở bên cạnh cỗ thi thể có một bóng dáng tựa như đứa bé đang đứng trong lớp sương bụi màu xanh đen dùng ánh mắt quỷ dị quan sát thi thể.

Nói đúng ra thì khoảng cách giữa nó và Trương Lệ Cầm cũng chỉ cách nhau có một mặt tường.

Thật sự Dương Gian cũng có chút bội phục đối với cô gái này, trong tình cảnh tuyệt vọng như vậy mà cô có thể chống cự được hai ba ngày. Nếu đổi lại là người bình thường thì chắc sụp đổ mất rồi mới đúng.

Thế nhưng...

Hắn vẫn cảm nhận được thân thể của cô gái này đang run rẩy vì sợ hãi.

Đoán chắc hiện tại tâm lý của của cô cũng đã sinh ra bóng mờ tương đối lớn, cũng giống như Giang Diễm lần trước vậy. Ngoại trừ cùng ở cùng một chỗ với hắn ra, những thời gian khác Giang Diễm không dám tắt đèn khi đi ngủ. Ngay cả là ban ngày Giang Diễm cũng phải bật hết đèn ở trong phòng.

Lúc rời đi cũng rất thuận lợi, bởi vì lúc này Dương Gian cũng đã xác định được tình hình ở chỗ này rồi, hắn hành động một cách tự tin, không căng thẳng như lúc đầu.

Trên đường đi, Trương Lệ Cầm từ đầu đến cuối không nói một câu nào, có lẽ là nhờ vào những gì trải qua từ hôm bữa đến giờ. Cô cũng hiểu được một điều, đó là khi đối mặt với chuyện linh dị thì cần phải giữ vững được tỉnh táo. Không phát ra bất kỳ âm thanh nào chính là mấu chốt quan trọng trong việc sống sót.

Ôm cô gái này đặt vào bên trên ghế lái phụ, sau đó Dương Gian khởi động xe và chuẩn bị rời khỏi đây.

Nơi này đã xuất hiện quỷ anh, dựa theo những quy luật bình thường đến để suy đoán thì chỗ này chắc chắn không chỉ có một con được. Bởi vì nếu chỉ có một con thì đó sẽ là con quỷ anh giai đoạn hai. Mà một con quỷ anh giai đoạn hai thì không thể nào biến tiểu khu này thành bộ dạng thế kia.

Ngay khi Dương Gian chuẩn bị rời khỏi đây, đột nhiên có một người phụ nữ không biết xông từ chỗ nào tới. Cô ta tỏ ra vô cùng hoảng sợ những vẫn cố gắng ngăn cản trước xe của hắn.

Cô ta điên cuồng đập vào cửa sổ xe, hi vọng Dương Gian có thể mang cô ta đi khỏi đây.

- Tôi đã gặp qua cậu rồi, cậu là một trong những người Cảnh sát Quốc tế đi vào trung tâm thể dục thể thao. Tôi là nhà báo, cậu mau cứu tôi đi, mau cứu tôi, mang tôi rời khỏi đây. Chuyện vừa rồi tôi đã thấy hết rồi, cậu có thể cứu cô gái kia thì cũng có thể cứu được tôi...

Dương Gian biến sắc, hắn không hề lên tiếng, đồng thời cầm lấy tay của Trương Lệ Cầm và đưa lên bịt miệng cô.

Trương Lệ Cầm lập tức hiểu ra nên vội vàng dùng tay bụm chặt miệng lại.

Sau đó Dương Gian lấy điện thoại di động ra và viết lên trên đó một hàng chữ: "Đừng nói chuyện, nếu trong vòng ba phút mà cô không xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ mang cô đi khỏi đây."

Cô phóng viên này kích động không ngừng.

- Cám ơn.

Dương Gian lập tức ghi xuống bên dưới một hàng chữ mới:

"Không được phép nói chuyện."

Cô phóng viên kia lập tức gật đầu.

- Tôi hiểu mà, tôi không nói lời nào hết, tôi sẽ không nói gì cả.

Dương Gian:

-...

Cô gái này bị thiểu năng hay sao vậy? Hắn đã nhắc nhở là đừng có nói chuyện rồi, không biết có hiểu hay không nữa. Bảo là hiểu mà mồm cứ liến thoắng như thế. Sao cô ta không nhìn Trương Lệ Cầm ở một bên mà học hỏi chứ. Hiện tại người ta đã dùng tay che kín miệng rồi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lúc này, theo âm thanh mà cô phóng viên này vừa mới phát ra. Trong tiểu khu, ở bên cạnh khung cửa sổ đột nhiên xuất hiện những cái bóng lờ mờ. Trong bóng tối dường như có vô số ánh mắt quỷ dị đang nhìn về phía này.

- Rầm!

Sau đó có một âm thanh giống như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất. Tựa hồ có ai đó nhảy từ trên tầng xuống dưới, hơn nữa không chỉ có một người nhảy xuống mà âm thanh kia vang lên liên tục.

Bên trái, bên phải, bên nào cũng có tiếng người nhảy xuống từ tầng trên.

"Quỷ anh giai đoạn thứ ba đã đến."

Dương Gian nghe được những âm thanh này thì lập tức đoán ra được, cô phóng viên này đã bị những con quỷ ở trong bóng tối để ý. Mà lúc này cô ta có thể kích hoạt điều kiện thì chỉ quỷ anh giai đoạn thứ ba.

Hiện tại đã không thể nào cứu cô ta được nữa rồi.

Thế nhưng cô phóng viên này vẫn không hay biết điều gì, cô ta còn cho rằng bản thân có thể đi theo người Cảnh sát Quốc tế này và rời khỏi chỗ này. Tuy nhiên khi có một cánh tay màu xanh đen từ trong lớp sương bụi thò ra và túm lấy cổ tay của cô ta thì cô ta mới bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

- A!