Khủng Bố Sống Lại

Chương 405: Trong Phòng Lạ




Vừa nói xong, bên trong điện thoại lại truyền đến mấy tiếng rè rè, chứng tỏ cô ta đã ngừng nói chuyện, trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện ngắn này.

Dương Gian liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc điện thoại vệ tinh một lát, hắn hơi nhíu nhíu mà nhưng không quá để tâm lắm đến chuyện này.

Lúc này là lúc nào rồi mà còn muốn nói chuyện, nói gì chứ? Có phải là đọc điếu văn trước không vậy?

Rất nhanh, hắn đã phanh xe và dừng lại.

Chỗ này là một tiểu khu cũ kỹ thuộc khu phía Nam của thành phố Đại Xương. Lúc đầu tiểu khu này cũng sắp bị hủy vì việc quy hoạch đô thị. Nhưng cuối cùng vì nơi này cách trung tâm thành phố khá xa cho nên công tác tháo dỡ và di dời hơi chậm.

Khu chung cư này chỉ có khoảng 7 tầng, hơn nữa nó đã rất cũ kỹ. Bức tường đã biến thành màu đen, trên đó có những vết loang lổ của rong rêu, trông có vẻ hơi dơ dáy, bẩn thỉu.

Hơn nữa khu vực này khá vắng vẻ, cộng thêm việc hiện tại toàn bộ thành phố đang bị bao phủ bởi lớp sương bụi màu xanh đen cho nên nó càng trở nên âm u hơn.

Tòa nhà chung cư này cực kỳ yên tĩnh, trong không khí lại tràn ngập một mùi hư thối.

Đây là mùi hôi thối của thi thể.

Lệ quỷ đã xâm chiến chỗ này, đồng thời cũng cách đây khoảng ba ngày.

Dương Gian lấy điện thoại di động ra và gửi đi một cái tin nhắn ngắn.

"Đã chết chưa vậy?"

Ngay lập tức hắn nhận được tin nhắn trả lời.

"Chưa."

"Cậu đang ở đâu? Lúc nào đến?"

Dương Gian trả lời lại:

"Tôi đang ở cửa của tiểu khu, khoảng mười phút nữa tôi sẽ đến."

Người kia lập tức hồi đáp lại ngay tức khắc.

"Thứ kia ở trong phòng, cậu cẩn thận một chút."

"... "

Dương Gian cất điện thoại di động đi, sau đó bình tĩnh đi đến khu chung cư cũ kỹ này.

Cũng không biết là ai đã nói ra rằng: Sự hoảng sợ của con người đều được bắt nguồn từ những thứ thần bí không biết.

Nhưng Dương Gian lại cảm thấy câu nói này không đúng, đúng ra phải nói là sự hoảng sợ của con người đều được bắt nguồn từ cái chết.

Bởi vì chỉ khi con người vượt qua được sự chết chóc họ mới có thể vượt qua được nỗi sợ hãi. Còn khi hiểu được thứ kia thì người ta cũng chỉ hiểu thêm sâu sắc về thứ khiến bọn họ sợ hãi chứ điều đó không giải quyết được việc gì.

Ví dụ hắn chẳng hạn, mặc dù hiện tại Dương Gian hiểu rõ toàn bộ quy luật của quỷ anh từ giai đoạn thứ nhất cho đến giai đoạn thứ tư. Đồng thời cũng hiểu rõ cách thức giết người của chúng. Thế nhưng khi vào trong khu vực tĩnh mịch như thế này, hắn vẫn còn có cảm giác sợ hãi, toàn thân đều căng cứng. Mặc kệ việc hiện tại hắn đi lang thang khắp nơi như thế này cũng không có nguy hiểm gì nhiều.

Thế nhưng càng đi về phía trước thì chỉ có trời mới biết ở bên trong lớp sương bụi đang bao phủ kia có bao nhiêu thứ đang nhìn chăm chăm vào hắn.

Dường như chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy được những cặp mắt trống rỗng, đen nhánh, quỷ dị kia. Cứ như là bọn chúng đang ở phía sau lưng vậy.

"Khu nhà số ba, tầng thứ tư."

Dương Gian lập tức đi đến trước cổng của khu nhà số ba. Bởi vì hiện tại toàn thành phố đã bị mất điện, nên bên trong hành lang chỉ là một mảng đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Ngay cả khi sử dụng đèn flash của điện thoại di động cũng chỉ soi ra phía trước được một đoạn ngắn khoảng một hai bước chân. Có trời mới biết sau khi vào bên trong hắn sẽ không cẩn thận mà đụng trúng phải thứ gì. Nếu lỡ sờ trúng phải quỷ anh giai đoạn thứ hai thì chẳng khác gì là trúng số độc đắc nữa.

Nhưng giải độc đắc lại là cái chết.

Lần trước, khi hắn phải đối mắt với hành lang đen kịt như thế này là khi nào?

Đúng rồi, ở bên trong trường học.

Khi đó hắn cùng đám người Trương Vĩ, Vương San San cùng trải qua chuyện linh dị của quỷ gõ cửa.

"Khoan, khoan đã, chuyện linh dị của quỷ gõ cửa?"

Vốn dĩ Dương Gian đang chậm ra đi lên phía trước, nhưng hắn đột nhiên dừng lại.

Ngay lập tức một vị trí bị hắn lãng quên lại hiện ra trong đầu của hắn một lần nữa.

Đó chính là vị trí mà nhà vệ sinh ở cầu thang của trường học thông đến.

Nơi đó là một khoảng không gian kỳ lạ, nó không thuộc về thế giới này.

Nơi đó không có cái gì cả, toàn bộ không gian đều đen kịt. Chỗ đó chỉ có một cái cậy, nhưng trông nó giống một bộ xương trắng khổng lồ hơn. Trên cành cây còn đóng đinh một cái bóng màu đen cao hơn ba mét. Mắt quỷ của hắn chính là đạt được từ chỗ đó.

Ánh mắt Dương Gian khẽ đảo, hắn rơi vào suy tư.

"Có lẽ điều kiện thứ hai cũng sẽ thỏa mãn được."

Ngay lập tức hắn nghĩ đến biện pháp hạn chế con quỷ đầu nguồn của chuyện này. Ở trên cái cây giống xương trắng kia có một chiếc đinh đóng quan tài rất to.

Nếu chiếc đinh đóng quan tài kia có thể cố định được cái bóng đen, như vậy nó chắc chắn cũng có thể hạn chế được con quỷ ngọn nguồn này.

Tuy ngón tay kia đã mất đi, hắn cũng có thể sử dụng chiếc đinh đóng quan tài này để thay thế nó, và dùng để hạn chế con quỷ ngọn nguồn. Chỉ là cái giá phải trả khá lớn, hắn không biết được khi làm như thế thì cái bóng màu đen kia có bị thả ra ngoài hay không. Trong lòng Dương Gian thầm chửi bản thân hắn một câu vì suy nghĩ bậy bạ này.

"Sao mình lại muốn làm chuyện này. Vì giam giữ một thứ khủng bố mà thả ra một thứ khủng bố khác. Nói không chừng thứ được thả ra kia còn khủng bố hơn nhiều so với thứ bị giam lại, đến khi đó mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn."

Thế nhưng một ý nghĩ khác lại xuất hiện trong đầu của hắn. Cứ cho là chuyện này càng tồi tệ hơn nữa thì sai, có tình huống nào tồi tệ hơn lúc này hay sao chứ.

Với tình trạng trước mắt, tòa thành thị này chẳng khác gì ngàn cân treo sợi tóc.

"Thôi không nghĩ nữa, mình vẫn nên làm một con rùa đen rụt đầu đi. Thân phận anh hùng không thích hợp với mình."

Lắc lắc đầu mấy cái, Dương Gian lập tức buông bỏ ý nghĩ kỳ quái kia ra khỏi đầu. Sau đó đi theo cầu thang và đi lên tầng trên.

Hiện tại hắn đã không thể nào sử dụng lực lượng lệ quỷ một cách tùy tiện được nữa, dù là mắt quỷ hay quỷ ảnh đều không được. Dương Gian phải cực kỳ cẩn thận.

Lúc này do có hiểu biết về những quy luật của quỷ anh, hắn không quá lo lắng lắm.

Điều hắn cảnh giác duy nhất chính là cố gắng đừng để bản thân đụng phải quỷ anh giai đoạn thứ tư.

Nhưng tỷ lệ này rất nhỏ.

Thành thị này quá lớn, mặc dù trên người hắn đã dính nguyền rủa. Nếu quỷ anh tìm tới hắn thì có lẽ phải cần thêm một quãng thời gian nữa.

Hắn đếm kỹ từng tầng, từng tầng một.

Chỉ lát sau, hắn đã đi đến tầng thứ tư.

Trước mặt của hắn là căn phòng của một gia đình nào đó, hiện tại cánh cửa đã bị mở ra. Bên trên hai bên tường có lưu lại những dấu tay màu xanh đen.

Điều khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run chính là cánh cửa sắt cứng rắn đã bị biến dạng, giống như có thứ gì đó đã xé nó ra vậy.

Bên trong căn phòng khách tối om có truyền ra mùi máu tươi gay mũi, kèm theo đó là mùi hôi thối khá nồng.

Sắc mặt Dương Gian vẫn nhu cũ, hắn chậm rãi bước vào bên trong.

Trên mặt đất có chút trơn trượt, toàn bộ đều là do máu tươi chảy ra những chưa có khô kịp.

Hắn lập tức dùng đèn điện thoại chiếu xuống dưới chân.

Ở giữa đám máu tươi là một vết cào.

Vết cào này kéo dài đến tận trong phòng. Dường như ai đó đã bị thứ gì kéo, cho nên người kia giãy dụa trong tuyệt vọng và dùng tay cào lên sàn nhà để cố chống cự.

Tiếp tục đi về phía trước.

Dương Gian lập tức nhìn thấy những đoạn móng tay bị đất của phụ nữ. Trên đó còn có vết sơn móng tay màu tím đậm. Ngoài ra hắn còn nhìn thấy những đám tóc màu đen nằm rải rác. Đồng thời đám máu tươi kia cũng sắp sửa khô lại, cho nên chúng biến thành màu đen và bắt đầu bốc mùi.

Vốn dĩ hắn còn muốn đi về phía trước nhưng hắn đã phải dừng lại khi thấy một thứ.

Ở bên trong căn phòng tối tăm có một bóng dáng gầy gò, nhỏ nhắn đang đứng ở đó. Hiện tại nó đang cắn ngón tay, trông bộ dạng của nó cực kỳ hồn nhiên và ngây thơ. Đồng thời nó đang dùng hai con mắt đen thui và trống rỗng nhìn về phía Dương Gian. Trên khóe miệng của nó có dính vài cọng tóc dài, trông khá giống với những đám tóc nằm trên mặt đất.

Sắc mặt Dương Gian hơi đổi một chút, trong lòng đột nhiên hơi giật mình một chút.

"Là quỷ anh giai đoạn thứ hai, không thể đụng vào."