Vương Bân vội vàng đứng dậy, ông ta lập tức tỏ ra tươi cười nghênh đón hai người, đồng thời cũng mang theo vài phần cung kính.
- Tổng giám đốc Dương, giáo sư Vương, ngài khỏe chứ.
Vương Hải Yến ở một bên có chút xấu hổ khi lại nhìn thấy Dương Gian lần nữa, bà ta đứng cười ngượng ngùng ở đó, hiện tại bà ta không biết làm sao cho phải nữa.
Dù sao trước đó bà ta cũng đã từng khinh thường người bạn học của cô con gái.
Dương Gian liếc mắt nhìn qua, sau đó tập trung vào người của Vương San San.
Giờ phút này Vương San San ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích, vòng eo thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt, không có chút màu máu nào. Nếu không phải hai con mắt của cô vẫn còn đang chuyển động, có lẽ người ta sẽ phải nghi ngờ xem cô có phải là một cỗ thi thể không nữa.
Thế nhưng ngay khi Dương Gian nhìn về phía cô, cô cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt của cô cực kỳ lãnh đạm và quỷ dị, dường như cô đã không còn tình cảm của nhân loại nữa, những thứ đó đã biến mất dần dần khỏi cô rồi.
Dương Gian thu hồi ánh mắt và hỏi:
- Chú Vương, vì sao mọi người lại đến đây?
Sắc mặt Vương Bân khẽ thay đổi, ông ta hạ thấp giọng một chút và hỏi:
- Tổng giám đốc Dương, có phải là thành phố Đại Xương lại có quỷ hay không vậy? Hôm qua tôi thấy được có một người bị thứ gì đó ăn sống. Hơn nữa cái bầu không khí màu xanh đen này căn bản không phải là sương mù hay bụi bặm gì đó đúng không? Có phải đây là chuyện linh dị không vậy?
Dương Gian nói:
- Trước tiên chú chờ cháu một chút. Chị đại Giang, chị chuẩn bị cho vị giáo sư Vương này một chiếc máy tính đi. Anh ta có việc cần dùng đến nó.
- Được, giáo sư Vương phải không? Mời ngài đi theo tôi.
Giang Diễm đứng lên, sau đó dẫn Vương Tiểu Minh đi lên tầng trên.
Chờ cho hai người đi khỏi đây, thì Dương Gian mới ngồi xuống, mở chai nước ra uống mấy ngụm, sau đó mới nói:
- Hiện tại thành phố Đại Xương đúng là cực kỳ nguy hiểm, chuyện này cũng không có lý do gì để che dấu nữa. Thế nhưng việc chú đưa cả ba người chạy ngoài đường như thế này là một việc làm vô cùng nguy hiểm. Hiện tại ba người có thể sống sót mà chạy đến đây đã được coi là may mắn lắm rồi. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy người làm sao biết được cháu ở đây mà chạy đến vậy?
Vương Bân nói:
- Tôi làm sao biết tổng giám đốc Dương ở chỗ này chứ, toàn bộ đều là do San San nói.
Dương Gian vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nhìn Vương San San ở bên cạnh.
- Chắc là cậu cũng không biết tôi ở chỗ này mới đúng chứ, dù sao tôi cũng chỉ mới chuyển đến đây.
- Nhìn thấy.
Vương San San lập tức giơ cánh tay nhợt nhạt lên, trên cánh tay có một ấn ký hình con mắt màu đỏ. Hiện tại nó đã bắt đầu có được hình dạng đầy đủ rồi, có lẽ nó đã sắp sửa biến thành một con mắt.
- Có đôi khi tôi có thể nhìn thấy một vài hình ảnh khá kỳ lạ.
- Thật vậy à?
Dương Gian cũng không có hỏi nhiều, có lẽ do mắt quỷ của hắn đã gần tiếp cận đến trạng thái khôi phục rồi nên Vương San San cũng chịu ảnh hưởng.
Ngược lại, hắn nhìn về phía Vương Bân và hỏi:
- Không biết chú Vương bất chấp nguy hiểm như vậy để chạy đến tìm cháu là có chuyện gì?
Vương Bân có chút xấu hổ nhưng vì mạng sống của cả gia đình nên ông ta vẫn mặt dày nói:
- Thành phố Đại Xương quá nguy hiểm, tôi chạy đến gặp tổng giám đốc Dương là để hỏi xem hiện tại còn có chỗ nào an toàn hơn nữa không. Ngoài ra còn mong muốn nhờ cậy tổng giám đốc Dương chiếu cố giùm một ít.
Vương Hải Yến ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng cầu xin của chồng thì lại càng lúng túng hơn.
Ai có thế nghĩ ra được, chỉ hơn một tháng mà người bạn học nghèo của con gái đã trở thành ông chủ lớn, giá trị con người cũng phải vài tỷ đồng. Hiện tại còn làm cái gì Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương nữa. Bây giờ người nhà của bà ta lại phải cầu xin sự giúp đỡ từ cậu học sinh nghèo kia.
Dương Gian nói:
- Không còn chỗ nào an toàn nữa đâu. Thật ra chỗ của cháu cũng không quá an toàn, thế nhưng hiện tại nó vẫn còn đỡ hơn những chỗ khác một chút. Nếu chú Vương đã nói thư thế, đồng thời cháu và Vương San San cũng đã từng là bạn học, theo lý thì cháu cũng phải chiếu cố cho gia đình mình một ít. Như vậy đi, tý nữa cháu sẽ để cho Giang Diễm chuẩn bị cho mọi người một căn nhà, chuyện sau này thì cứ để sau này rồi hẵng nói.