- Ai mà biết được con số chính xác, có lẽ còn nhiều hơn con số đó nữa. Ở trong thành phố Đại Xương có nhiều hồ sơ về chuyện linh dị như vậy, ai mà biết được mấy con quỷ kia có bị quỷ anh ăn hết chưa. Đây không khác gì một trận càn quét, nhưng kết hợp theo kinh nghiệm nghiên cứu lệ quỷ nhiều năm của tôi. Tôi đoán bữa tiệc thao thiết này được chuẩn bị cho một con quỷ cuối cùng mà thôi. Đó chính là con quỷ chui ra từ bụng của Chu Chính. Tôi gọi đó là quỷ đầu nguồn, có danh hiệu là quỷ chết đói. Không, hiện tại đã không thể nào coi nó là quỷ chết đói nữa. Có lẽ cái tên này đã không thích hợp với nó nữa rồi. Chúng ta nên tìm một cái tên khác đặt cho nó.
- Con mẹ nó.
Dương Gian nhịn không được phải chửi thế một tiếng.
Đây chỉ là một câu nói tục ngẫu nhiên của hắn thôi, thế nhưng Trương Hàn lại sợ đến mức run rẩy toàn thân.
Làm sao hắn lại thấy chuyện linh dị quy mô lớn này giống như một trò chơi nuôi quỷ vậy.
Thế nhưng, ngay khi ba người đang đứng nói chuyện với nhau, đột nhiên sắc mặt của Dương Gian biến đổi. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về một phía, hình như hắn phát hiện ra cái gì đó.
Nhờ có mắt quỷ cho nên tầm nhìn của hắn khác với người bình thường. Bọn họ không có cách nào khám phá ra được những gì ở xung quanh quỷ vực, thế nhưng Dương Gian lại có thể. Với lại lớp sương bụi kia cũng không còn ngăn cản được tầm mắt của hắn nữa.
Vương Tiểu Minh hỏi:
- Thấy cái gì?
Trên mặt Dương Gian bắt đầu lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn trông thấy ở phương hướng của căn phòng phẫu thuật lúc trước đang có một đám sương bụi màu xanh đen vọt tới như thủy triều. Toàn bộ những nơi mà nó đi qua thì những thứ xung quanh đều bị nó nuốt chửng hết. Hắn có thể chứng kiến được vách tường biến mất sau khi bị lớp sương bụi màu xanh đen bao phủ, sau khi lớp sương bụi kia đi qua, bức tường kia cũng không xuất hiện trở lại.
Mà dường như ở trong đám sương bụi màu xanh đen này đang ẩn giấu một thứ gì đó rất đáng sợ.
Lúc này Vương Tiểu Minh cùng Trương Hàn cũng đã phát hiện ra, quỷ vực của Dương Gian đang dần dần thu nhỏ lại.
Dường như quỷ vực đang bị một thứ đáng sợ nào đó áp chế, khiến cho nó bị dồn ép trở về, không có cách nào khuếch trương ra được.
Trương Hàn vội vàng túm lấy chiếc xe đẩy và nói:
- Nhanh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây ngay. Có thứ gì đó đang chạy đến chỗ này. Dùng quỷ vực của cậu đưa chúng tôi đi khỏi đây ngay.
- Đi.
Dương Gian cũng không chần chờ một giây một phút nào hết, ngay lập tức quỷ vực hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ và bay ra ngoài thông qua cửa sổ. Đồng thời mấy người cũng theo đó mà biến mất tại chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, ba người đã xuất hiện ở trên sân thượng của một tòa cao ốc cách đó mấy trăm mét.
Trương Hàn vừa ổn định lại thân thể thì anh ta đột nhiên phát hiện ra không thấy một thứ quan trọng nữa.
- Khoan đã, cái rương đâu rồi? Lúc nãy nó còn nằm ở bên cạnh tôi mà, nhưng hiện tại nó đâu rồi?
Vương Tiểu Minh nhìn về phía Dương Gian và hỏi:
- Cậu bỏ sót nó?
Sắc mặt Dương Gian rất khó coi, hắn nói:
- Dịch chuyển bằng quỷ vực đã thất bại. Ngay tại thời điểm cuối cùng, cái rương kia đã bị thứ gì đó bắt lấy mất rồi.
Đồng thời hắn đưa mắt nhìn về một tầng nào đó của bệnh viện cách chỗ này khoảng mấy trăm mét.
Khu vực này đã biến thành một mảng đen thui. Hắn có thể chứng kiến được ở cạnh chiếc cửa sổ mà lúc nãy hắn vừa dùng quỷ vực bay ra ngoài đang có một chiếc rương bằng vàng treo lủng lẳng ở đó. Đồng thời hắn còn thấy được một bóng người màu đen đang đứng trong cửa sổ và dùng cánh tay màu đen túm lấy chiếc rương vàng kia.
Cánh thay kia dài khoảng hai ba mét, trông nó giống như được mọc ra từ khu nhà vậy, cực kỳ khủng bố.
Vương Tiểu Minh thản nhiên nói:
- Bị cướp mất rồi à? Xem ra là thất bại trong gang tấc.
Trương Hàn hối hận vô cùng, anh ta nói:
- Nếu như lúc nãy chúng ta lưu lại tại chỗ đó thì chắc sẽ không thể xảy ra chuyện như thế này.
Vương Tiểu Minh nói:
- Có lẽ mục đích của con quỷ kia là chiếc rương kia. Nếu chúng ta mang nó đi, chắc nó sẽ chạy đến tận cửa tìm chúng ta. Đến khi đó khả năng cao chúng ta sẽ phải chôn cùng nó. Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi, không cần phải nói hai từ "nếu như" nữa. Với lại hành động lần này đã thất bại rồi, cho nên dù có mang cái rương kia đi thì cũng tính là thất bại mà thôi. Điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến đại cục.
Trương Hàn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, anh ta nói tiếp:
- Nếu làm tốt có lẽ chúng ta sẽ lật được thế cờ bằng vào chiếc áo liệm của Diệp Phong.
Vương Tiểu Minh lạnh lùng nói:
- Ngay cả Diệp Phong cũng phải bỏ mạng, cho nên chiếc áo liệm kia cũng không phải là thứ đáng tin cậy. Hiện tại chúng ta thiếu một thứ có thể hạn chế được năng lực của con quỷ kia. Nếu không đáp ứng được chuyện này, chúng ta sẽ không có cách nào để giam giữ nó lại. Ngón tay màu đen kia là một cơ hội cuối cùng, thế nhưng chúng ta lại sử dụng lầm vào thân của một con quỷ khác. Cho nên chúng ta đã thua rồi, với lại quỷ nến cũng không còn nữa. Thứ dùng để chế tạo cơ hội đã không còn nữa. Mà với tình trạng như hiện nay, chúng ta sẽ không có cách nào tiếp cận con quỷ đầu nguồn kia được, không có người nào hiểu rõ tình cảnh trước mắt hơn tôi đâu.
Mặc dù Vương Tiểu Minh nói như vậy nhưng chút thành quả cuối cùng dùng để an ủi cũng không mang đi được, cho nên đám người vẫn cảm thấy có chút bị đả kích.
- Đi thôi.
Mặc dù Dương Gian cảm thấy không cam tâm. Nhưng hắn biết những gì Vương Tiểu Minh nói là không hề sai. Hiện tại cả hắn và Trương Hàn đã không còn tư cách đi tiếp xúc với con quỷ kia nữa. Mặc dù cả ba người đều hiểu con quỷ vừa mới xuất hiện rất có thể chính là con quỷ đầu nguồn.
Nhưng hiện tại bọn họ đã sử dụng hết toàn bộ thủ đoạn, ngay cả bản thân hắn cũng sắp sửa rơi vào trạng thái lệ quỷ khôi phục.
Tình cảnh lúc này thật sự khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Mà điều quan trọng nhất chính là con quỷ ngọn nguồn này lại là tồn tại vượt qua cả quỷ anh giai đoạn thứ tư. Cứ cho là ngón tay màu đen có thể đâm vào bên trong người của nó thì chưa chắc đã cố định được nó. Chứ chưa nói đến việc tiếp cận nó là một việc cực kỳ mạo hiểm.
Bất tri bất giác, chuyện linh dị này đã diễn biến thành một chuyện linh dị kinh khủng và tuyệt vọng, nó đã là một chuyện linh dị khó giải.