Đứng chuyện linh dị sẽ khiến người ta xuất hiện ảo giác, cũng có thể bản thân đã lâm vào nơi quỷ dị nào đó nên không đi ra ngoài được. Những chuyện như vậy không phải hiếm thấy, ngược lại còn rất phổ biến.
Đây là do lực lượng lệ quỷ đang dần ảnh hưởng đến xung quanh, khi loại lực lượng này đủ lớn, chúng sẽ hình thành quỷ vực. Chỉ là các loại quỷ vực khác nhau thì hình thức cũng sẽ khác nhau. Với tình huống trước mắt mà nói, cho đến hiện tại Dương Gian chưa bao giờ gặp được hai quỷ vực giống nhau.
Quỷ vực do mắt quỷ của hắn sinh ra có tác dụng chủ yếu khiến người ta sinh ra ảo giác. Thậm chí có thể khiến lệ quỷ ở bên trong sinh ra ảo giác, còn về tác dụng khác thì Dương Gian không biết.
Lúc này, Dương Gian liếc mắt nhìn Vương Tiểu Minh.
- Anh nói chúng ta đã rơi vào quỷ vực...
Vương Tiểu Minh nói:
- Khả năng cao là thế. Bởi vì sau khi quỷ anh xuất hiện toàn bộ bệnh viện lập tức bị ảnh hưởng. Mà cứ cho đây không phải quỷ vực đi nữa thì thứ này cũng có tác dụng gần giống với quỷ vực. Dù tôi không dám chắc mình đoán đúng 100% nhưng tạm thời mọi người cứ chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất là chúng ta đã rơi vào quỷ vực của quỷ anh.
Trương Hàn thấp giọng nói:
- Mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn. Nếu chuyện lần này cũng tương tự như thôn Hoàng Cương, có lẽ là chúng ta đã xong đời rồi.
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi một chút.
Dù đám người tham gia chuyện ở thôn Hoàng Cương không rơi vào quỷ vực thì ai từng tới đó đều đoán được nguyên một thôn làng đều do lệ quỷ biến hóa. Nhưng hình như Vương Tiểu Minh vẫn không lo lắng quá, hắn vẫn rất bình tĩnh đi về phía trước.
- Tiếp tục đi về trước, cố gắng để ý xung quanh.
Dường như bệnh viện đã trở nên lớn hơn nhiều sau khi bị lớp bụi màu xanh đen bao phủ. Vẻn vẹn chỉ có một cái đại sảnh của bệnh viện nhưng đám người đã phải đi mất đến tận 10 phút thì mới đi đến khúc rẽ thứ nhất.
Phía trước lại là một con đường sâu hun hút, không nhìn thấy điểm cuối.
Ở hai bên hành lang bệnh viện là phòng chẩn đoán bệnh và một số phòng bệnh khác. Hiện tại toàn bộ những căn phòng này đều đóng cửa thật chặt, khiến bầu không khí xung quanh trở nên âm u và mơ hồ.
Nếu có thể thì chẳng có ai muốn đi tới nơi thế này cả.
Có điều hiện tại toàn bộ ngự quỷ nhân của thành phố Đại Xương đều tập trung ở đây. Toàn bộ bọn họ phải nghĩ ra cách xử lý quỷ anh, bằng không sẽ chẳng có ai có thể sống sót mà rời khỏi nơi này.
Triệu Khai Minh cầm nạng chống, khuôn mặt hắn ta cực kỳ âm trầm, nói:
- Hình như có điều gì đó là lạ. Nếu chúng ta tiếp tục đi đến cuối hành lang chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, thậm chí xuất hiện thương vong. Hoặc con quỷ kia vẫn còn trong bệnh viện, nó nhất định sẽ xuất hiện.
Tôn Nghĩa nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu không đi đường này, chúng ta sẽ phải đi thang máy, chẳng phải làm vậy sẽ nguy hiểm hơn ư?
- Đúng vậy, quỷ anh đang ở nơi này. Nếu chúng ta đi thang máy, lỡ gặp nó sẽ cực kỳ nguy hiểm, xui xẻo hơn có thể chúng ta sẽ chết hết. Dù lối đi này có chút không đúng nhưng chúng ta đã đi đến đây, chắc chắn con quỷ kia cũng phát hiện. Cho nên bất kể có cẩn thận đến đâu đi nữa thì việc chạm trán với nó là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa mục đích chúng ta không phải trốn tránh con quỷ kia mà là tìm và xử lý nó.
Dương Gian bình tĩnh nói.
Hiện tại hắn đi ở phía sau và đẩy một chiếc xe đẩy, trên đó để một chiếc rương được làm bằng vàng.
Đây chính là chiếc rương được Vương Tiểu Minh chuẩn bị để giam giữ quỷ anh.
Triệu Khai Minh nói:
- Tôi chỉ nói như vậy. Còn quyết định làm như thế nào là việc của giáo sư Vương.
- Đừng lãng phí thời gian một cách vô ích. Tiếp tục đi về phía trước đi.
Mặc dù Triệu Khai Minh nói thế nhưng Vương Tiểu Minh lại không do dự, hắn ta quyết định đi thẳng về phía trước, đâm đầu vào hành lang sâu hun hút này.
Không có một ai nói thêm câu nào, toàn bộ mọi người đều lựa chọn im lặng. Bọn họ chỉ tiếp tục bước theo Vương Tiểu Minh, đồng thời quan sát kỹ xung quanh. Thậm chí ngay cả trên đỉnh đầu hay dưới chân đều được bọn họ quan sát hết thảy.
Nếu lệ quỷ tấn công, bọn họ sẽ nhanh chóng sử dụng lực lượng lệ quỷ để bảo vệ bản thân.
Một lát sau, tám người kia nhanh chóng chui vào hành lang sâu hun hút. Toàn bộ mọi người đều bị lớp sương mù màu xanh đen bao phủ, chỉ vừa đi mấy chục bước về phía trước thì đại sảnh phía sau lưng cũng biến mất. Còn con đường thông ra cửa chính của bệnh viện cũng bị bao phủ trong lớp sương bụi.
Nếu hiện tại mấy người bọn họ quay trở về đường cũ, chắc chắn sẽ phát hiện ra con đường lúc nãy đã bị biến mất.
Tiếp tục đi lên phía trước.
Ngay khi mấy người đi qua bên cạnh một cánh cửa bị đóng chặt và nhìn lướt qua được thứ bên trong thì lòng mọi người lập tức trở nên căng thẳng. Mấy tấm biển treo trước cửa của khoa chỉnh hình, khoa thần kinh, khoa da liễu đều rất bình thường, bọn họ không cảm nhận được sự kỳ quái nào. Thế nhưng ở bên trong phòng lại có một ánh đèn quỷ dị xuyên qua khe cửa chiếu ra bên ngoài.
Dường như ai đó đang đùa giỡn mà tắt mở đèn, cứ tế tiếp tục mở công tác, rồi lại đóng... Liên tục như vậy nên bên trong cứ vang lên những tiếng lách tách lách tách.
Ngay khi đám người đi ngang qua cửa căn phòng, trong lòng mọi người đều run lên. Không một ai dám lên tiếng, cũng không có một ai đẩy cửa ra và nhìn vào bên trong xem chuyện gì xảy ra, bọn họ không muốn tìm chết.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Minh đang đi trên đường đột nhiên nói một câu.
- Không thấy bất cứ bệnh nhân nào nữa.
Sắc mặt Tôn Nghĩa trở nên căng cứng, bộ dạng của anh ta cực kỳ khó coi, nhìn bộ mặt anh ta hiện tại khóc chẳng ra khóc mà cười cũng chẳng phải cười.
- Giáo sư Vương, ở những lúc như thế này, ngài đừng có nói mấy chuyện dọa người như vậy có được không?
Vương Tiểu Minh nói:
- Từ lúc xảy ra chuyện cho đến lúc này, thời gian trôi qua chỉ có nửa tiếng đồng hồ. Cứ cho là lúc đó quỷ anh thông qua hẻm thứ bảy vào trong bệnh viện thì nó cũng đâu thể giết chết toàn bộ bệnh nhân trong thời gian ngắn như thế. Có điều, nếu còn bệnh nhân nào đó còn sống sót, hẳn người kia sẽ kêu cứu. Vậy mà từ nãy đến giờ chúng ta lại không nghe được tiếng kêu cứu nào, thậm chí không nghe được bất kỳ tiếng gì ở trong đây. Hơn nữa tiếng chuông cảnh báo của bệnh viện cũng không kêu nữa. Như vậy chỉ có một khả năng là nó đã bị tắt, việc này không phải do bệnh nhân làm, vì thế tôi cho rằng thứ kia đã tắt chuông báo động. Hiện tại tôi đã có lý do để tin tưởng rằng quỷ anh đã hoàn toàn tiếp nhận chỗ này. Hiện tại chỗ này đã là địa bàn của lệ quỷ, lần này chúng ta biến thành kẻ xâm lược. Nếu đã như thế, lúc này chúng ta cũng không cần phải đi kiếm nó làm gì cho mệt, nhanh thôi, nó sẽ chạy đến tìm chúng ta.
Tròng mắt Dương Gian hơi híp, hắn nhìn về phía Vương Tiểu Minh.
Nếu toàn bộ tiếng kêu cứu đều ngừng lại, như vậy suy đoán lúc trước của Vương Tiểu Minh là hoàn toàn chính xác. Quỷ anh giai đoạn thứ ba sẽ giết chết toàn bộ những người phát ra âm thanh và bị nó nghe được.
Lúc này, việc Vương Tiểu Minh đang vừa đi vừa nói chuyện là một hành động tìm đường chết, hiện tại hắn đang muốn dùng cách này hấp dẫn con quỷ kia đến. Thay vì đi tìm kiếm một thứ gì đó cực kỳ khủng bố thì việc chủ động hấp dẫn con quỷ kia mới đúng là một ý kiến hay.