Khủng Bố Sống Lại

Chương 372: Trong Bệnh Viện




Trương Hàn sững sờ một lát.

- Giáo sư Vương, ngài cũng đi vào bên trong à?

Vương Tiểu Minh nói:

- Đương nhiên rồi, hiện tại là thời điểm then chốt cho nên không thể nào tránh khỏi được. Nếu chỉ lo lắng cho sự an toàn cho tôi thì cậu không cần quan tâm nhiều thế đâu. Hiện tại chuyện này đã thay đổi theo chiều hướng xấu quá nhanh, chúng ta không có đủ thời gian để làm từng bước, từng bước một như trước.

Triệu Khai Minh nhìn một chút, hắn ta không hề nói câu nào, hắn ta chỉ cầm chiếc nạng bằng vàng, sau đó khập khiễng đi vào bên trong.

Rất nhanh.

Bảy người, tính cả Vương Tiểu Minh là tám, toàn bộ tám người đang đi dọc theo cửa chính để tiến vào bên trong tòa nhà bệnh viện tối tăm.

Chỉ vừa mới đi được mười mấy mét, bóng tối đã thôn phệ toàn bộ con đường ở sau lưng, hiện tại không ai thấy gì ở sau đó nữa.

Có người đã chuẩn bị sẵn đèn pin, lúc này lấy ra sử dụng. Thế nhưng mấy chiếc đèn pin này lại không có cách nào soi đi xa được, ánh sáng từ chiếc đèn pin đã bị lớp sương bụi màu xanh đen này áp bức cho nên chỉ có thể soi sáng được tầm năm sáu mét. Nếu nhìn ra xa hơn thì chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ bên ngoài của đồ vật thôi. Hiện tại bên trong đại sảnh của bệnh viện đã trống rỗng, không còn một ai. Xung quanh chỉ còn lại những tiếng bước chân vang vọng của bọn họ.

- A!

Bọn họ có thể mơ hồ nghe thấy được những tiếng kêu thảm thiết truyền đến ở bên trong bệnh viện.

Có người giật mình.

- Tiếng gì vậy?

Vương Tiểu Minh nói:

- Không cần khẩn trương, chỉ là mấy người bệnh nhân lưu lại bên trong bệnh viện không rút lui ra ngoài được mà thôi. Bên trong bụng của bọn họ có quỷ anh, lúc này hẳn là do quỷ anh phát tác thôi. Thế nhưng dựa theo những gì tôi suy đoán, hiện tại cũng chưa phải là lúc bọn chúng xuất thế đâu, chúng ta vẫn còn đang an toàn.

-...

- Trong này có bao nhiêu bệnh nhân thế?

- Có khoảng hai mươi ba mươi người thôi.

"Con mẹ nó."

Mọi người thầm mắng ở trong lòng.

Những cái này đều là những con quỷ tiềm ẩn, mà nó có xuất hiện hay không cũng không do một vị giáo sư như ngài tính toán được. Ai biết được mấy con quỷ này có thể khiến cho quỷ anh xuất hiện sớm hơn dự kiến. Nếu như mọi chuyện diễn ra đúng như thế thì có thể mức độ nguy hiểm của bệnh viện này sẽ lại tăng lên thêm một lần nữa.

Triệu Khai Minh đột nhiên nói:

- Một khu bệnh viện lớn như vậy mà chỉ có một con quỷ, tìm kiếm sẽ khá khó khăn.

Vương Tiểu Minh nói:

- Cho nên trước khi tìm kiếm con quỷ kia, tôi cần mọi người đi theo tôi đến phòng làm việc của tôi lấy ít thứ. Nếu trên đường đi có gặp phải người bệnh nhân nào thì cứu ra luôn, không thể bỏ mặc bọn họ ở trong này được. Nếu bọn họ chết ở trong này thì tình huống sẽ càng thêm tồi tệ.

Lúc này mọi người đột nhiên cảm giác thấy hình như bản thân đã leo lên phải thuyền giặc. Chỉ vì đối phó với một con quỷ thôi, không nghĩ lại liên lụy đến nhiều nhiều chuyện như vậy.

Dương Gian không nói câu nào, hắn biết Vương Tiểu Minh tiến vào bên trong này thì chắc chắn là hắn ta có mục đích nào đó. Nếu không thì vì sao hắn ta lại chui đầu vào bên trong chỗ nguy hiểm này đâu?

Thế nhưng hắn không có lo lăng về những con quỷ khác, thứ hắn lo lắng chính là con quỷ đã đi ra từ bên trong quỷ vực của hắn, đó mới chính mối nguy hiểm lớn nhất.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Hiện tại mình có quỷ nến, nếu có chuyện gì xảy ra thì khả năng cũng có thể tự vệ được một chút."

Cùng với tấm da không thể khiến người khác yên tâm thì quỷ nến mới là thứ hắn trông cậy nhiều nhất.

Rất nhanh.

Theo Vương Tiểu Minh dẫn đường, đám người dần dần xâm nhập vào bên trong bệnh viện.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, bọn họ đột nhiên phát hiện ra diện tích của bệnh viện đột nhiên lớn hơn nhiều so với bình thường, đã đi từ nãy đến giờ mà vẫn không có đi xong cái đại sảnh này. Cả đám vẫn đang không ngừng đi về phía trước nhưng phía trước vẫn còn đường.

Lúc này Vương Tiểu Minh bất chợt dừng lại:

- Con đường này đã bị sửa đổi, đây không phải con đường vốn có của bệnh viện.

Có người kinh hãi nói:

- Đùa gì chứ, vừa mới vào đã gặp chuyện rồi?

Vương Tiểu Minh nói:

- Tôi không có đùa đâu, tôi đã tính toán qua rồi. Từ nãy đến giờ chúng ta đã bước 176 bước. Dựa theo tính toán của tôi, với số bước đó có lẽ chúng ta đã phải đi qua khỏi đại sảnh của bệnh viện rồi. Thậm chí còn đi đến giữa căn phòng bệnh nhân thứ nhất rồi nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn đang ở bên trong đại sảnh. Vì thế nên tôi tạm thời cho rằng, quỷ đã xuất hiện ở đây cho nên không gian đã bị ảnh hưởng.